Yêu Ma Đạo
Chương 235 :
Ngày đăng: 00:33 22/04/20
“……..”
“Ta không muốn làm cho Mạt Đồng hiểu lầm, kỳ thật ta cùng với ngươi cũng không có quan hệ gì không thể tưởng tượng, vô luận ngươi từng có phải đã lừa gạt ta hay không, bây giờ còn có phải đang lừa gạt ta hay không thì cũng không quan trọng nữa”.
“……..”.
“Hôm nay ta giúp ngươi chính là muốn ngươi nhớ kỹ, nếu không nhờ ta thì ngươi không có khả năng sớm gặp lại Thanh Thiên Tôn như vậy, đây là ngươi nợ ta………”. Nam nhân nói 1 loạt, hắn đều là vân đạm phong khinh* nhìn chăm chú vào Xích Luyện.
*Vân đạm phong kinh: điềm nhiên, đạm mạc như mây như gió (theohttp://vi.wikiquote.org/wiki/Tục_ngữ_Hán_Việt#V)
Nam nhân muốn Xích Luyện mắc nợ hắn cả đời……….
Xích Luyện không có tức giận, thậm chí lần đầu tiên cảm thấy áy náy.
Xích Luyện rất muốn ngăn nam nhân lại nhưng không ngăn được.
Xích Luyện chỉ có thể cầm Thông Thiên đằng đứng ở tại chỗ, y chỉ có thể trơ mắt nhìn chằm chằm nam nhân rời đi.
Y vốn cho rằng chính mình thực không hề gì đối mặt nam nhân rời đi, bởi vì y đã không phải một hai lần vứt bỏ nam nhân 1 mình rời đi, chính là lần này nam nhân từ trước đến nay đều ôn hòa lựa chọn vứt bỏ y.
Y thật vất vả tranh thủ tới một chút tín nhiệm từ nam nhân thì đã bị đánh cược này khiến cho tan thành mây khói, lúc này Xích Luyện mới chân chân thật thật cảm giác được lần này y thật sự mất đi nam nhân……..
Xích Luyện sắc mặt khó coi ngồi ở trong đình, ngón tay của y trở nên trắng bệch dùng sức xiết chặt Thông Thiên đằng trong tay, y lại tức giận, lại khổ sở, nam nhân liền thay y làm quyết định như vậy.
Nam nhân tự tay đẩy y ra, giao y cho Thanh Thiên Tôn, lần này không phải Xích Luyện bỏ mặc nam nhân, mà là nam nhân “nhẫn tâm” từ bỏ y.
Xích Luyện tựa như cái oán phụ, vẫn không nhúc nhích ngồi ở chỗ kia, thần sắc trong con ngươi xinh đẹp của y càng không ngừng biến hóa, đáy mắt nhìn như tĩnh lặng kia cuộn trào sóng ngầm.
“Còn chưa vào đêm, làm loại chuyện này không tốt lắm”. Phật Hàng lạnh lùng phun ra mấy chữ.
Nam nhân cảm thấy thực xấu hổ, hắn tránh tay của Mạt Đồng, chậm rãi đứng lên, cầm lấy bao đường cuộn rồi mở nó ra……..
“Đây là ta vừa rồi mua ở gian phô tử lâu đời kia ở đầu phố, các ngươi nếm thử chút đi, thực ngọt”. Bao đường cuộn này vốn là nam nhân tính toán mua cho tiểu nha hoàn phụ trách quét dọn hoa viên ăn, các cô nương đều thích ăn đường cuộn, hắn đáp ứng các nàng từ đại trà địa trở về sẽ mua cho các nàng, hắn thấy thân thế của các tiểu nha hoàn mới tới này thực đáng thương……..
“Không ăn”. Phật Hàng thực trực tiếp cự tuyệt.
“Đây là cái gì?”. Mạt Đồng vươn tay chọc chọc 2 cái, một bộ biểu tình ghét bỏ, y cũng không ăn.
Nam nhân vốn không thích ăn thứ này, nhưng để giảm bớt không khí xấu hổ này nên hắn ngậm một khối trong miệng, một bàn tay cầm một khối đưa tới bên miệng của hai người, hắn hàm hồ nói: “Ngọt như vậy, đường ăn ngon như vậy, không ăn……..”. Không ăn thực đáng tiếc……
Nam nhân còn chưa nói xong thì Phật Hàng liền đẩy tay cầm đường của nam nhân ra, giơ tay kéo, kéo cả người nam nhân qua, nam nhân bất ngờ không kịp đề phòng liền ngồi xuống trên người Phật Hàng, nam nhân thiếu chút nữa bị 1 miệng đường “nghẹn” chết.
“Ngươi làm cái gì?”. Mạt Đồng uống một ngụm rượu, sắc mặt trở nên rất khó coi, y giơ tay nghĩ muốn kéo nam nhân, lại bị Phật Hàng nghiêng người 1 cái, không kéo đến.
“Ngô làm cái gì thì ngươi sẽ không biết sao?”. Phật Hàng ngạo thị quét mắt qua Mạt Đồng, 1 tay y vỗ về lưng của nam nhân, 1 tay ôm sát thắt lưng của nam nhân.
Trong lòng bàn tay của Phật hàng ngưng kết định thân chú, Phật ấn màu bạc khéo léo kia xoay tròn, chậm rãi ngấm vào lưng của nam nhân, nam nhân lập tức liền không thể động, bàn tay đưa đường cho Phật Hàng liền sửng sờ ở bên môi của y.
“Không cần quá phận, ta đáp ứng cho ngươi tới Trương phủ làm khách, cũng không phải cho ngươi tới đối nghịch với ta”. Mạt Đồng rõ ràng bất mãn, y ngồi dậy, cầm chén đặt thật mạnh lên bàn, không hờn giận nhìn về phía nam nhân, “Ngươi không phản kháng y, còn ngồi ở trên người y làm cái gì, còn không mau đứng dậy cho ta!”.
Nam nhân không động đậy được, nói không được, chính là im lặng ngồi ở trên người của Phật Hàng, hai người vẫn duy trì tư thế “thân mật”, mà sau khi Phật Hàng thấy Mạt Đồng đen mặt thì y phát ra tiếng cười đắc ý khe khẽ.
Tiếng cười của Phật Hàng hơi hơi chấn động mi mắt của nam nhân, nam nhân nhìn y ở cự li gần, ánh mắt hai người vừa chạm vào nhau thì nam nhân nhìn đến đáy mắt y ẩn hàm loại tình cảm ái muội……..