Yêu Ma Đạo

Chương 236 :

Ngày đăng: 00:33 22/04/20


“Ngươi thật là tốt, tự mình đút ngô ăn, ngô thật ngượng ngùng”. Phật Hàng nhìn chằm chằm đôi mắt thần sắc ôn hòa của nam nhân, y vừa nói vừa há miệng ngậm khối đường trong tay của nam nhân, “Quả nhiên rất ngọt”.



Phật Hàng làm trò trước mặt Mạt Đồng, thuận thế hôn ngón tay của nam nhân, nắm tay của nam nhân, làm cho tay của nam nhân tự nhiên buông trước người, nam nhân chỉ có thể im lặng nhìn y.



Dưới ánh mặt trời.



Lông mi của nam nhân phủ bóng lên đôi mắt ôn nhuận của hắn, vẻ mặt của hắn thực ôn nhu, liền như vậy ngồi ở trên người cung chủ Tà Đế cung ngân phát (tóc bạc) bay bay, gương mặt tuấn mỹ của Phật Hàng ở dưới ánh mặt trời lóa mắt tới nỗi làm cho hắn không dám nhìn thẳng, trắng nõn lại dễ nhìn, đầu ngân phát kia của Phật Hàng phiêu dật ở trong quang hoa nhàn nhạt, tản ra vầng sáng nguyệt sắc hoa mỹ……..



Phật Hàng tỉ mỉ nhấm nháp đồ ngọt của nam nhân cho y ăn, y liền tiến đến trước mặt của nam nhân, dùng chóp mũi nhẹ nhàng chạm chóp mũi của nam nhân một chút, đôi môi của y trác (mổ) môi của nam nhân một chút………



Phật Hàng làm trò trước mặt Mạt Đồng, không e dè hôn nam nhân một cái, y dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe thấy thấp giọng nói vài câu gì đó với nam nhân, chỉ thấy ánh mắt nam nhân đảo qua đảo lại, Mạt Đồng ở bên cạnh tuy rằng trong lòng rất khó chịu, nhưng lại không thể làm cái gì đối Phật Hàng, pháp lực của y căn bản là đánh không lại Phật Hàng.



Nhìn đến Phật Hàng thân mật cùng nam nhân như thế, hơn nữa bộ dáng nam nhân còn một chút cũng không phản kháng, Mạt Đồng cũng không có rất tức giận, bởi vì y cũng không phải chưa thấy qua loại tình huống này.



Từng, thậm chí là thời điểm nam nhân làm cái loại chuyện này cùng Phật Hàng, Mạt Đồng có khi đều sẽ tách chân của nam nhân xem xét, nhìn chăm chú vào hai người, hoặc là gia nhập cùng bọn họ, hoặc là bàng quan (đứng ngoài quan sát)thưởng thức, cho nên y cũng không có phản ứng quá lớn.



Chính là động tác Phật Hàng ôm nam nhân rất thân mật, nam nhân lại dùng cái loại ánh mắt mềm mại này nhìn lại Phật Hàng, dây dưa của 2 người ở trong mắt của Mạt Đồng có thể nói là tình ý triền miên.



Mạt Đồng cũng không có sốt ruột tách hai người bọn họ ra, y chính là ánh mắt nguy hiểm lặng yên đánh giá nam nhân cả khuôn mặt ôn hòa kia, nhìn đến nam nhân không có ý tứ phản cảm thì y liền không có lại ngăn cản.



Chính là trêu ghẹo, nói một câu chua loét: “Tích thúc, ngươi đã thích Phật Hàng như vậy, vậy ngươi đi theo y là tốt rồi, ta sẽ không để ý, dù sao y cũng triền(quấn) ngươi lâu như vậy”.



Mạt Đồng chính là khí nói (nói lẫy, dỗi)……



Nhưng là lại trúng tâm ý của Phật Hàng, y khá đủ thâm ý nhướn mày nhìn Mạt Đồng: “Ngươi cũng đừng hối hận, lời ngươi nói ra rồi liền như nước hất ra ngoài, hiện giờ nếu ngươi muốn thu hồi liền không có khả năng”.



Phật Hàng thừa thắng xông lên, cười khẽ xoa xoa thắt lưng mềm dẻo của nam nhân, cũng ngước lên nhìn về phía nam nhân đang cúi đầu nhìn y chăm chú: “Ngươi nghe thấy chứ, Mạt Đồng không cần ngươi, ngươi cần gì treo cổ trên một thân cây, hơn nữa Mạt Đồng cũng bề bộn nhiều việc, y ắt phải ngày nào đó liền sẽ rời đi làm sự tình, ngươi có tin tưởng Mạt Đồng vĩnh viễn không rời khỏi ngươi?”.



Nam nhân còn chăm chú nghe lời nói của Phật Hàng, hắn không có cách nào đáp lại.



Mạt Đồng vẫn đang nhìn nam nhân, đang chờ đợi nam nhân trả lời, nam nhân chính là bình tĩnh chớp mắt, không có thanh âm ngỏ lời gì, Phật Hàng cúi đầu chôn ở bờ ngực ấm áp của nam nhân, ngửi hơi thở ôn nhuyễn của nam nhân, đè xuống vị ngọt tới ngấy của kẹo đường vừa rồi y ăn, trong miệng y còn tràn đầy hương vị ngọt ngấy, y vùi đầu ở trước ngực rắn chắc của nam nhân…….



Phật hàng nhẹ giọng cười khẽ, dùng thanh âm chỉ có nam nhân có thể nghe được, nói vài câu đối nam nhân, trong miệng y thở ra nhiệt khí, xúc cảm lửa nóng kia, cùng hơi thở thiêu đốt người khác kia, đã ươn ướt trong ngực của nam nhân.



Nam nhân cảm giác được Phật Hàng ôm chặt hắn thêm vài phần.



“Tích thúc, Phật Hàng đang tính toán dao động ngươi”. Mạt Đồng cũng không sốt ruột, thảnh thơi thảnh thơi nói thẳng, “Hôm nay liền dứt khoát nói thẳng vào chính đề đi, ngươi cũng triền Tích thúc đã lâu như vậy, ngươi cũng biết chuyện giữa ta ta cùng với hắn, hiện nay Tích thúc cùng một chỗ với ta, nghĩ muốn cuộc sống yên ổn, hắn không muốn ngươi lại tới phiền hắn, Phật Hàng, ta nói đã đủ rõ ràng rồi chứ”.




Nam nhân mân môi, không nói được một lời, hắn quên chân của chính mình tê dại, tức giận nghĩ muốn đứng lên tự trở về phòng, còn chưa đứng vững liền nặng nề ngã trở về trên đùi của Phật Hàng……..



Nam nhân cảm giác được một cái gì đó cứng cứng ở cạnh chân của hắn, tuy rằng cách y phục nhưng cảm giác cực nóng này vẫn là dần dần truyền đến, hắn ngước mắt nhìn về phía Phật Hàng: “Ngươi có phản ứng”.



Mặc dù có chút khó có thể mở miệng, nhưng nam nhân vẫn nói ra chính mình cảm giác được, xúc cảm kia rất rõ ràng, rất gần kề tới nỗi hắn không dám nhúc nhích, mà ở dưới ánh mắt ái muội kia của Phật Hàng thì hô hấp của hắn trở nên không thông thuận, ngay cả hơi thở cũng đều mạc danh kỳ diệu (chẳng biết tại sao) nặng thêm, có một giây hắn thậm chí cảm thấy được ánh mắt của Phật Hàng giống như đang vuốt ve toàn thân của hắn, tỉ mỉ tới không buông tha bất kỳ địa phương nào……..



Không khí bốn phía đều tản ra khí tức ái muội……..



Phật Hàng ôm nam nhân về phòng.



Dọc theo đường đi, hạ nhân nhìn đến loại tình huống này thì cũng không dám nhiều lời.



Nhất là nhìn đến mĩ nam tử giống như ôm tức phụ (vợ) ôm lão gia nhà mình như vậy, hơn nữa lão gia ôn nhu còn lộ ra biểu tình mê người như vậy, tiền sam (áo lót phía trước) có chút lộn xộn, mắt lại ẩm ướt, nhìn đến loại trường hợp ái muội này thì bọn hạ nhân liền càng thêm không dám lắm miệng, sợ phá hủy bầu không khí hài hòa giữa 2 người……..



Những hạ nhân này đều biết, bộ dạng “bằng hữu” của Tích gia nhà bọn họ đều đẹp tới không giống phàm nhân (người trần)…….



Phật Hàng ôm nam nhân vào phòng.



Trước khi Phật Hàng đi vào trong phòng thì nói với Trương quản gia, nếu Mạt Đồng hỏi y liền nói y đã rời đi rồi. Nếu Mạt Đồng hỏi Tích Duyên, vậy liền nói Tích Duyên đi ra ngoài đàm sinh ý (bàn chuyện làm ăn).



Tóm lại đừng để Mạt Đồng tới phòng của nam nhân.



Đương nhiên thời điểm Phật Hàng nói những lời này đều đương nhiên mượn danh nghĩa của Tích Duyên.



Phật Hàng cảm thấy thái độ của nam nhân đối y không có tốt như trước kia, từ sau lần nam nhân bị Nham Vân bắt đi, thời điểm khi y lại gặp lại nam nhân thì nam nhân bắt đầu lảng tránh y, hơn nữa gần đây y thường xuyên đều tìm đến nam nhân, chính là mỗi một lần đều bị cự tuyệt từ ngoài cửa, y không hiểu vì sao nam nhân phải như thế. Chẳng lẽ liền bởi vì Mạt Đồng cho một cái hứa hẹn ngoài miệng mà thôi sao?



Nam nhân ngồi ở trên giường, Phật Hàng ngồi ở bên giường không chịu đi, Phật Hàng không có xằng bậy, cũng không giúp nam nhân cởi y sam, nam nhân nói muốn nghỉ ngơi, bảo Phật Hàng đi ra ngoài nhưng y cũng không chịu đi.



Cửa phòng gắt gao khép kín.



Trong phòng thực im lặng.



Nam nhân kéo chăn, chân tê tới lợi hại, hắn động một chút đã bị cảm giác vô lực cùng tê ngứa kia khiến cho phát ra rên rỉ kiềm nén, toàn thân cao thấp của hắn đều thực bủn rủn……



Không có khí lực……..