Yêu Ma Đạo

Chương 239 :

Ngày đăng: 00:33 22/04/20


Nam nhân lập tức liền nín thở, ngay cả “ân” cũng không có thể “ân” 1 tiếng, bởi vì hắn lo lắng kinh động Phật Hàng, hắn vừa định giãy dụa đã bị Mạt Đồng ôm chặt, nụ hôn hiển nhiên cũng sâu hơn.



Trong phòng nhất thời lâm vào im lặng quỷ dị.



Nam nhân nhẹ nhàng đẩy đẩy Mạt Đồng, ý bảo Mạt Đồng đừng tiếp tục nữa, nhưng mà Mạt Đồng tựa hồ cố ý, tay còn muốn xâm nhập vào trong y phục của nam nhân, trong thời tiết rét lạnh, bàn tay mang theo khí lạnh kia dán lên làn da ấm áp của nam nhân, khiến cho nam nhân chịu không nổi, trong xoang mũi phát ra tiếng hừ nhẹ kiềm nén………



Mi mắt của Phật Hàng nhẹ nhàng giật giật………



Nhưng Phật Hàng lại không mở mắt ra, chỉ là không nhúc nhích chút nào ngồi ở chỗ kia.



Nam nhân cũng không xác định Phật Hàng có nghe thấy hay không, mới vừa thở phào 1 hơi thì Mạt Đồng hạ thấp người, cố định đầu của nam nhân, cho nam nhân 1 nụ hôn vừa sâu lại vừa vội………



Môi của nam nhân bị Mạt Đồng mút tới run lên, đan xen, đối chọi, quấn quanh, ma sát………



Nụ hôn của Mạt Đồng cường thế đủ tính chiếm đoạt, làm cho nam nhân không thở được, y bá đạo hôn tới nam nhân chỉ có thể ngẩng đầu lên, y cúi người xuống vây nam nhân trong cái ghế, 1 tay y vịn tay ghế, 1 tay vói vào y phục của nam nhân, tùy ý xoa nắn nam nhân, y hôn thật sự sâu, một bàn tay dùng sức, liền giống như muốn nuốt sạch nam nhân.



Tới cuối cùng, Mạt Đồng còn cố ý hôn ra thanh âm ái muội, lần này khiến cho trong lòng nam nhân run lên……..



Khi Phật Hàng mở mắt ra thì Mạt Đồng sớm rời khỏi đôi môi của nam nhân, Mạt Đồng đứng chắn ở cửa, mà nam nhân lại là áo hơi mở ra, môi có chút phiếm hồng, nam nhân đang thu dọn thứ gì đó trên bàn……..



Nam nhân không quên bên ngoài có khách nhân tới bái phỏng (viếng thăm), hắn khoác áo choàng lông dê thật dày liền đi ra, hắn mới vừa đi tới đại đường thì nhìn đến trong đại đường có thân ảnh thon dài đứng sừng sững, hắn liền không tự chủ mà chậm lại bước chân.



Trong đại đường.



Một vị nam tử hồng sam đứng sừng sững ở giữa, gió to luồn vào mái hiên, thổi y bào nam nhân cuộn lên, vạt áo bay lên, một đầu tóc đen theo gió bay lên…….



Người nọ một đầu tóc dài bóng mượt, dùng huyết ngọc quan tinh mỹ búi lại, trên dung nhan thanh tú kia không có biểu tình dư thừa, hồng sam như ngọn lửa liêu nhân tôn lên làn da trắng nõn như hoàn bích (ngọc bích hoàn mỹ) tinh xảo của y, non mịn tựa như anh hài mới sinh, ánh mắt thanh lệ chi khí không tản đi được, đôi mắt thâm thúy kia lộ ra vài phần yêu mỵ khí thâm trầm ung dung………



Trên người người nọ khoác nhất kiện áo da Xích Hồ hỏa hồng, da lông diễm sắc kia tinh tế lại bóng loáng vũ động lộn xộn theo gió, khuôn mặt thanh tú dưới sự phụ trợ của y phục hoa mỹ, cũng trở nên vài phần yêu dị mê người, thế gian này có người có tiên dung (mặt đẹp như tiên) thì cũng tìm không được mấy người, con ngươi yêu dị chỉ cần liếc nhìn 1 cái liền quên không được……..



Nam nhân lập tức liền nhận ra người vốn không nên xuất hiện ở đây, nam tử này như hỏa, như ma mị mê người, đúng là Xích Luyện cầm Thông Thiên đằng đi gặp ái nhân………



Vì sao y xuất hiện ở đây?



Vì sao y lại trở về?



Vì sao y lại tìm tới đây?



Nam nhân trầm mặc nhìn chăm chú vào Xích Luyện, trong lúc nhất thời lại tìm không thấy ngôn ngữ. Sắc mặt hắn bình tĩnh nhưng trong lòng lại 1 mảnh cuộn sóng.
Nam nhân vùi đầu uống mấy chén rượu, hắn chỉ nghe nghe mà thôi, sẽ không đi nhúng tay chuyện giữa Liễu Phong cùng Nham Vân, sau khi hắn uống mấy chén liền cảm thấy đầu có điểm vựng (chóng mặt).



Ánh mắt của Xích Luyện dừng ở trên mặt của nam nhân, thản nhiên nói: “Không biết ngươi có cảm giác được hay không, khí chất của người cùng Liễu Phong thật là có vài phần tương tự”. Mấy ngày trước y ở Bạch Vân Quan một đoạn thời gian, nhiều nhiều ít ít có chút tiếp xúc cùng Liễu chân nhân, y thật cảm thấy tuy rằng dung mạo LIễu Phong đẹp hơn so với Tích Duyên, nhưng khí chất cùng thần thái, đều có vài phần rất giống……..



Nam nhân ngẩn người.



Nhưng sau đó nam nhân liền hơi nhíu mày, hắn không thích không thích người khác lấy Liễu Phong so sánh với chính mình……….



“Liễu Phong là đồ đệ ta, đương nhiên sẽ giống”. Nam nhân tâm bình khí hòa như cũ nhìn về phía Xích Luyện, mà lúc này Xích Luyện lại tỉ mỉ đánh giá hắn, cái loại vẻ mặt nghiêm túc này làm cho hắn cảm thấy có chút mất tự nhiên.



Xích Luyện khẽ nhấp một ngụm rượu: “Ta cảm thấy y là đang tận lực bắt chước ngươi”. Thanh âm của y vừa chậm vừa nhẹ, liền giống như phong linh (chuông gió) nhẹ nhàng lay động dưới mái hiên………



Rượu trong tay của nam nhân chảy xuống đầu ngón tay, rượu đều rơi trên bàn, hắn áy náy nhìn về phía Xích Luyện, chuẩn bị bắt tay thu dọn, lại bị Xích Luyện chụp lấy bàn tay……….



Xích Luyện nhìn thẳng nam nhân: “Tích đại ca, ngươi cảm thấy ta nói có đúng không?”.



“Y là đồ đệ ta, là ta dạy dỗ, cũng là ta nuôi lớn, khó tránh khỏi tương tự……..”. Nam nhân vẫn là câu nói kia, hắn cảm thấy loại tình huống này xác thực có chút xấu hổ, Xích Luyện thế nhưng nói Liễu Phong bắt chước hắn, nói ra có thể sẽ bị người khác chê cười, Liễu Phong lớn lên thật đẹp như thế, như thế nào có thể bắt chước hắn………



“Không phải tương tự”. Xích Luyện ngồi xuống bên cạnh nam nhân, chế trụ bàn tay muốn rút lại của nam nhân, “Tướng mạo của các ngươi không có nửa điểm tương tự, nhưng Liễu Phong đang bắt chước thần thái của của ngươi”.



Nam nhân không nói chuyện, hắn chỉ lắng nghe, không tiện xen lời.



“Đáng tiếc Liễu Phong học ngươi như thế nào, cũng không sánh bằng ngươi”. Xích Luyện chậm rãi nghiêng đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào nam nhân, “Bất quá Cửu Hoàng tựa hồ cảm thấy Liễu Phong rất tốt……..”.



Mí mắt của nam nhân khẽ giật.



Tiếp theo chợt nghe Xích Luyện tiếp tục thong thả nói một câu: “Hơn nữa Cửu Hoàng luôn giúp Liễu Phong”



“………”



“Lần này còn giúp Liễu Phong giấu diếm hôn tấn (đám cưới), trong trong ngoài ngoài đều giúp đỡ Liễu Phong”. Bàn tay hơi lạnh của Xích Luyện chậm rãi cầm tay của nam nhân, nhẹ nhàng chế trụ ngón tay của nam nhân.



“Lời này của ngươi, nói ở trước mặt ta cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng nói trước mặt Cửu Hoàng hoặc là Liễu Phong”. Nam nhân nhìn về phía Xích Luyện, hắn nghĩ muốn rút tay về, nhưng là bị nắm chặt.



“Ngươi thực để ý cái nhìn của Cửu Hoàng?”. Ánh mắt của Xích Luyện lặng yên dừng ở trên khuôn mặt khí chất thành thục của nam nhân, ám quang ở đáy mắt của y lặng lẽ lưu chuyển……….



Đồng linh (chuông đồng) trên lầu các phát ra tiếng vang nhỏ ái muội lại quỷ dị……….