Yêu Ma Đạo

Chương 238 :

Ngày đăng: 00:33 22/04/20


Cửa mở.



Một trận gió lạnh thổi vào, cửa gỗ màu đỏ thắm nặng nề phát ra tiếng kẽo kẹt quỷ dị………



“Ngươi không khóa cửa?”. Nam nhân thấp giọng hỏi Phật Hàng, lại không có can đảm nhìn ngoài cửa.



Phật Hàng trả lời nam nhân: “Không ai tới, bên ngoài gió quá lớn mà thôi”. Y nhẹ nhàng vung tay lên, cửa liền tự động đóng lại, lần này ngược lại linh lực của y ngưng kết thành pháp ấn trên cửa……..



Tay của Phật Hàng quẩn quanh trên người của nam nhân, thân thể mềm dẻo của nam nhân làm cho y lưu luyến quên đường về, y hôn cổ của nam nhân, cái đầu vô lực của nam nhân xoay đi, hơi nóng kia phun ở trên cổ.



Nam nhân đang nói chuyện cùng Phật Hàng, hắn hơi thở bất ổn nói chuyện đứt quãng, chính là Phật Hàng thỉnh thoảng sẽ đáp lại hắn hai tiếng. Phật Hàng không quá thích nói lời thừa, Phật Hàng khá trực tiếp, đi thẳng vào chính đề……..



Xúc cảm cực nóng trong cơ thể của nam nhân đang dần dần mãnh liệt. Phật Hàng xâm nhập tìm kiếm đầu lưỡi của nam nhân, quấn quanh ám muội thấp hôn, y xâm chiếm nam nhân, cái loại cảm giác mãnh liệt này hết lần này tới lần khác làm cho nam nhân phát ra thở dốc cấp tốc, hết lần này tới lần khác làm nam nhân nắm chặt thành giường, lại hết lần này tới lần khác khiến cho nam nhân phát ra thiển ngâm (thở dài khe khẽ) yếu ớt khó có thể áp chế.



Thanh âm nồng đậm kia ở trong bóng đêm, dưới ánh nến ám muội có vẻ vô cùng mị nhân.



Tối nay trong phòng của Trương gia cô gia của Trương phủ là xuân ý ám muội đằng đẵng, dưới tấm màn lăng la (lụa mỏng có hoa) có 2 thân ảnh dây dưa không rõ, ở dưới ánh nến lờ mờ cùng tấm màn hờ khép là xuân quang ngoại tiết(cảnh xuân tiết ra ngoài)……..



Xuân sắc bị gắt gao khóa ở trong phòng, gió thu ngoài cửa sổ thổi lá cây rơi tan tác.



Sự hậu (sau khi sự việc xảy ra), Phật Hàng ôm nam nhân đầu đầy mồ hôi, nằm nghỉ ngơi ở trên giường, nam nhân sớm là tình trạng kiệt sức, hiện giờ là ngay cả khí lực nâng ngón tay đều mất đi, hắn mệt mỏi dựa vào Phật Hàng, thở dốc còn chưa hoàn toàn ổn định.



“Lúc trước ngươi bị Nham Vân bắt đi, ngô không có phái người tìm ngươi, đích thật là ngô không tốt”. Phật Hàng cúi đầu rủ mắt, y không có nhìn nam nhân, y ôm thắt lưng của nam nhân, cúi đầu chôn ở ngực của nam nhân.



Mà lúc này nam nhân mệt mỏi thế nhưng cảm thấy hoang đường khi Phật Hàng đang nhận sai với hắn.



“……..”



Nam nhân cúi đầu nhìn Phật Hàng, môi của hắn vô tình dán tại bên tai của Phật Hàng, mái tóc Phật Hàng truyền tới mùi hương, thân thể Phật Hàng truyền tới độ ấm làm cho hắn ngẩn ngơ 1 hồi, hắn tùy ý Phật Hàng ôm hắn như vậy, hắn nghỉ ngơi rất lâu rất lâu mới cố gắng giơ tay lên, hắn thực mệt mỏi, thật vất vả mới khôi phục một chút khí lực như vậy, ngón tay hắn thong thả luồn vào mái tóc của Phật Hàng, hắn một bên chăm chú nghe Phật Hàng nói chuyện với hắn, hắn một bên hơi động động đầu ngân phát tuyệt mỹ kia của Phật Hàng…….



Phật Hàng không nói nhiều với nam nhân lắm, nhưng nam nhân rõ ràng nghe được Phật Hàng ôm hắn, dán tại bên tai hắn có chút do dự nói: “Kỳ thật ta làm hết thảy, đều là vì ngươi”.



Phật Hàng ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân, ánh mắt nghiêm túc kia làm cho nam nhân không thể nào mở miệng. Nam nhân chính là trầm mặc, ngón tay dừng lại ở mái tóc của Phật Hàng, nhưng mà đêm nay Phật Hàng không có bước ra khỏi phòng nam nhân nửa bước.



Phật Hàng ám muội xoa xoa bàn tay như nhũn ra của nam nhân, sau đó nhéo nhéo cái chân run lên của nam nhân, thân thể của nam nhân thực bủn rủn, không thể xuống giường không thể đẩy Phật Hàng ra, cũng vô pháp thanh tẩy (rửa sạch) thân thể…….



Bởi vì nam nhân hành động bất tiện nên Phật Hàng còn phá lệ thân mật lau người cho nam nhân, chẳng những không có ngại nam nhân thực phiền toái, còn không ghét bỏ nam nhân, chính là trầm mặc thay nam nhân làm loại sự tình này…….



Từ đầu tới đuôi nam nhân đều im lặng nhìn Phật Hàng, hắn đột nhiên cảm thấy cho tới bây giờ Phật Hàng đều không có thay đổi quá, khuôn mặt khuôn mặt vẫn là tuấn mĩ yêu dị, chính là thân phận Phật Hàng có điều khác với trước kia.



Bởi vì nam nhân ngồi cứng đơ cả buổi, hơn nữa trước đó cao trào, sau đó thì mỏi mệt, hắn cũng chỉ có thể tùy ý Phật Hàng bài bố, nhìn Phật Hàng nới lỏng tấm chăn che ở trên người của hắn ra…….



Nhìn Phật Hàng lau người cho hắn, cảm giác Phật Hàng bóp chân cho hắn, nam nhân đều chỉ là nằm ở trên giường, không nói gì.
Nam nhân thường xuyên sẽ đi tới Đạo quan dâng hương, thỉnh thoảng cũng sẽ nghe được một ít tin tức, vài vị cao nhân của Nam Sơn đạo quan phái một ít đệ tử đi phía Nam hàng yêu, nhưng yêu hoạn của phía Nam chỉ tăng không giảm, hơn nữa rất nhiều đệ tử của Bạch Vân Quan đều bị thương, hắn từ trong miệng của đạo nhân trở về từ phía Nam biết được tình huống bên phía Nam không tốt lắm, hơn nữa gần đây Bạch Vân Quan cũng không bình yên.



Tà Đế cung liên tiếp gây phiền hà, nháo tới không thể xử lý được.



Sau khi nam nhân trở về từ Đạo quan, vừa tới thư phòng liền nhìn tới Phật Hàng cùng Mạt Đồng đang ở bên trong đàm sự (bàn bạc công việc), hai người nhìn thấy nam nhân trở về thì ngừng nói, hắn biết bọn họ đang đàm sự nên hắn cũng không tiện hỏi, hắn cũng không nói gì liền bỏ sổ sách xuống, ngồi ở trước bàn uống trà, cũng không có tính toán rời đi, bởi vì đây là thư phòng của hắn.



“Nếu các ngươi có chuyện gì muốn nói thì đi hậu viện nói, hiện nay ta muốn dùng thư phòng”. Nam nhân căn bản là không ngước mắt nhìn bọn họ, vừa uống trà vừa xem, kiểm tra trướng mục.



Nam nhân bị trướng mục phiền tới đau đầu, nhưng lại phải học lại từ đầu, hắn chậm rãi cởi xuống áo choàng rất nặng, treo ngăn nắp trên giá gỗ, cũng châm lửa bó củi trong bếp lò tinh xảo trong phòng, không khí trong đại mùa đông này rét lạnh thấu xương, hắn mặc áo bông tinh xảo, bố liêu (vải vóc) vừa người hiện ra đường cong của thân hình.



Nam nhân vừa không tiêm tế (mảnh khảnh) cũng không thô cuồng cục mịch, thân hình rắn chắc chắc nịch kia cùng đường cong biểu lộ mị lực của nam nhân, vóc dáng của người tập võ từ nhỏ chắc hơn rất nhiều so với trung niên nam nhân bình thường.



Ánh mắt của Mạt Đồng dừng ở trên người của nam nhân, y mân môi, đôi mắt đen kia nguy hiểm nhìn chằm chằm nam nhân: “Có ngoại nhân ở đây, ngươi mặc bạo lộ như vậy là muốn làm cái gì?”.



“Ta mặc y phục”. Nam nhân trả lời một câu đúng sự thật với Mạt Đồng, hắn rõ ràng liền mặc rất nhiều, Mạt Đồng còn xoi mói như thế, hắn có chút dở khóc dở cười, ngước mắt lên nhìn vẻ mặt không vui của Mạt Đồng, bổ sung một câu, “Ta mặc hai kiện áo bông dày”.



Sắc mặt Mạt Đồng xanh mét.



“Không phải các ngươi có việc muốn nói sao?”. Ngữ khí của nam nhân thực nhẹ……..



Phật Hàng vẫn ngồi ở bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần mở miệng: “Không có chuyện đặc biệt gì” Y ngồi ở ghế ngồi ở, nhắm mắt, im lặng ngưng thần dưỡng tức.



Ngân phát hắc sam (tóc bạc áo đen) 1 loại yên lặng bất động an tĩnh……..



Phật Hàng đang điều tức.



Cần an tĩnh.



Mạt Đồng liếc mắt nhìn Phật Hàng một cái, tựa hồ nghĩ tới cái gì, y đứng lên vòng tới phía sau của nam nhân, ôm cổ nam nhân đang kiểm tra trướng mục, nam nhân bị y dọa tới mức cả người run lên.



Mạt Đồng đang muốn hôn nam nhân.



Nhưng lúc này.



“Cô gia”. Ngoài thư phòng truyền tới tiếng kêu của lão quản gia, tựa hồ thực sốt ruột, “Cô gia, bên ngoài có người tìm, ngươi mau ra đây nhìn một cái”.



“Ta lập tức đi ra”. Nam nhân tránh được môi của Mạt Đồng, Mạt Đồng đang muốn phát hỏa, hắn nghiêng đầu muốn nói với Mạt Đồng là thư phòng nhường cho bọn họ dùng, nhưng vừa mới quay đầu qua liền đụng tới môi Mạt Đồng tập kích lần nữa……..



Ngô………



Nam nhân bị Mạt Đồng hôn bất thình lình, khiến cho trở tay không kịp……….