Yêu Ma Đạo
Chương 261 :
Ngày đăng: 00:34 22/04/20
Nam nhân có chút khẩn trương nhìn về phía Nham Vân: “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó, ngươi câm miệng, đừng nói nữa”. Hắn thực lo lắng Nham Vân sẽ nói lung tung.
“Tích thúc của các ngươi, Tích đại ca của các ngươi, người mà các ngươi thích, tại rất nhiều năm trước còn có 1 người mà hắn rất thích rất thích, hắn vì người kia, thậm chí có thể không làm chưởng môn của Thanh Sơn…….”.
Bông tuyết lẳng lặng rơi.
Thế gian giống như an tĩnh, chỉ có tiếng nói dễ nghe của Nham Vân là rõ ràng như thế………
Lời của Nham Vân khiến cho cả vách núi nhất thời im lặng.
Ngoại trừ Liễu Phong đang nhìn Nham Vân ra thì tất cả mọi người đem tầm mắt hướng về phía nam nhân trở nên trầm mặc.
Phật Hàng chậm rãi rút chân lại, y tựa hồ muốn tiếp tục nghe Nham Vân nói, Nham Vân chậm rãi ngồi dậy từ trên mặt đất, miệng của Nham Vân còn vương tơ máu, đôi mắt lạnh lùng của Nham Vân nhìn chằm chằm nam nhân.
Nham Vân tiếp tục nói: “Hắn vì người kia, có thể từ bỏ cơ nghiệp của chính mình ở Thanh Sơn”.
“……..”
“Hắn vì người kia, có thể chịu đựng khuất nhục, lang thang tha phương……….”. Nham Vân nói rất rõ ràng từng chữ từng chữ, thật giống như đâm vào trong lòng mềm mại của nam nhân.
Nham Vân lung la lung lay đứng lên, không ai ngăn cản y, bởi vì y không có cơ hội chạy trốn, ngực của y đang chảy máu, y bị thương rất nặng, nơi y đi qua mặt đất đều là vết máu đỏ tươi, cho dù không ai giết y, cái dạng này của y nếu không nhanh chóng trị liệu, không chết cũng tàn phế, y từng bước một đi tới chỗ nam nhân sắc mặt trắng bệch.
“Sư thúc, ngươi nói cho bọn họ biết, ngươi có bao nhiêu thích ta”. Thanh âm của Nham Vân ngoại trừ lạnh lùng ra, xen lẫn châm chọc cười nhạo mỉa mai, y cảm thấy nhục nhã nam nhân thì chẳng khác nào vũ nhục mấy người muốn giết y.
Quả nhiên Nham Vân chiếm được hiệu quả mình muốn, nghe được nam nhân bảo y câm miệng, nhưng y vẫn tiếp tục nói: “Ngươi nói cho bọn họ biết, nếu ta chết thì ngươi sẽ khổ sở cỡ nào”.
“………”
” Lúc trước sau khi phong ấn Âm sơn, ngươi nghĩ rằng ta chết rồi, ngươi khóc tới mắt đều sưng lên, còn săn sóc túc trực bên linh cữu ta như vậy”. Nham Vân đã đi tới trước người của nam nhân, hơi thở khi nói chuyện của y cũng dần dần suy yếu.
“Ngươi đừng nói bậy, túc trực bên linh cữu ngươi đó là việc mà ta sư thúc này phải làm, dù sao ngươi không có thân nhân, lần này ta cũng sẽ sẽ vì ngươi túc trực bên linh cữu như vậy”. Nam nhân muốn lùi lại, nhưng hắn lui 1 bước thì Nham Vân thong thả tới gần 1 bước, vết máu trên mặt đất làm cho hắn kinh hồn bạt vía, bởi vì Nham Vân chảy rất nhiều máu, mép áo của tử sam, cổ tay áo, vạt áo, đều viền đầy da cừu thượng đẳng, đại bộ phận da lông màu trắng kia đều nhiễm nước tuyết cùng máu tươi…….
Nhìn thấy Nham Vân thì nam nhân thật sự là khổ sở.
Nham Vân tiếp tục bóp méo quan hệ của bọn họ, cũng bất chấp Liễu Phong ở đây, hiện tại y phải làm chính là tự cứu, hơn nữa lúc này cũng chỉ có nam nhân mới có thể làm cho y rời đi địa phương này.
Thoát khỏi bị người vây công (bao vây tấn công).
Nham Vân cũng biết chính mình không chống đỡ được bao lâu nữa, y chính là không muốn chết quá khó coi, đời này y không có biện pháp cùng một chỗ cùng Liễu Phong, vậy y kéo nam nhân chôn cùng y cũng không tồi.
Vết máu trên mặt đất đỏ tươi, đâm sâu vào hai mắt của nam nhân.
Rất nhanh miệng vết thương của nam nhân ngừng chảy máu.
Nam nhân đang nói chuyện cùng Nham Vân, thanh âm của hắn thực mỏng manh, Nham Vân tựa hồ ghét bỏ hắn rất ồn, liền cúi đầu lấp kín đôi môi của hắn, đầu lưỡi bị quấn quanh, chỉ có thể hàm hồ bảo Nham Vân buông hắn ra, nhưng đây đều là vọng tưởng mà thôi.
Nham Vân sẽ không buông tha hắn.
Nam nhân cảm giác được cánh tay dần dần khôi phục ấm ấp, thân thể đã tại dưới vuốt ve của Nham Vân trở nên nóng lên, hắn nghiêng đầu, muốn tránh khỏi cái hôn của Nham Vân, đầu lưỡi của Nham Vân lướt qua hai má của hắn, xúc cảm nóng ướt kia làm cho hắn phát ra rên rỉ, hắn khẽ hừ vài tiếng, liền rủ mắt, dùng tư thái trầm mặc che đậy ửng đỏ mơ hồ nổi lên ở đáy mắt kia.
Khí lưu ái muội kia tại giữa 2 người gần trong gang tấc không ngừng quẩn quanh, nhộn nhạo.
Nam nhân trầm mặc sau một lúc lâu mới mở miệng trước: “Ngươi chính là cảm thấy ta ta đối với ngươi không tốt?”. Hắn đang hỏi Nham Vân nhưng nhưng không có nghe thấy Nham Vân trả lời hắn.
“………”
” Cho nên ngươi mới đối xử với ta như vậy?”.
Nam nhân chạm tới thân thể lạnh lẻo của Nham Vân, Nham Vân không hề động tựa vào nơi đó, nhắm mắt lại thực im lặng tựa vào nơi đó, nam nhân tưởng rằng Nham Vân đoạn khí (chết), nước mắt cũng lập tức tuôn trào, hắn phải nhìn hài tử hắn tự tay nuôi lớn liền chết ở trước mặt hắn như vậy, nhiều ít sẽ có chút khổ sở, liền giống như khổ sở khi thân nhân ly thế (chết)……..
Nam nhân giơ tay dùng tay áo lau vết máu ở khóe môi của Nham Vân, hắn đang nghẹn ngào chuẩn bị đứng dậy, nói với bọn họ rằng Nham Vân đã chết, có thể không cần lại đánh.
Nhưng mà nam nhân vừa định đứng dậy, thắt lưng liền mạnh trầm xuống, tay cũng bị tóm lấy, theo tới là nụ hôn càng nóng rực, Nham Vân mệt mỏi mở mắt ra liền nhìn đến khuôn mặt đầy nước mắt của nam nhân.
Nham Vân chính là nghĩ muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát mà thôi, Tích Duyên nam nhân này ngay tại bên tai y ồn ào không ngừng, thật ồn, trong ấn tượng của y thì nam nhân cơ bản không khóc ở trước mặt y.
Thời điểm y “chết” thì nam nhân khóc một lần, lần này y còn chưa có chết mà nam nhân này thế nhưng khóc, hơn nữa nước mắt nóng bỏng của nam nhân rơi ở ngực của Nham Vân, vậy mà lại nóng rực như vậy.
Nham Vân thực chán ghét nam nhân, nhìn đến nam nhân thống khổ như vậy thì y vốn nên thật cao hứng, nhưng y lại một chút cũng không đề dậy nổi tâm tình, hôm nay y phạm sai lầm, thế nhưng mất kiên nhẫn hôn nam nhân ở trước mặt Liễu Phong, y thực để ý suy nghĩ của Liễu Phong, dù sao Liễu Phong là đối tượng mà hắn truy cầu (theo đuổi) nhiều năm, mà nam nhân chẳng qua là 1 sư thúc có thể bồi y ngủ mà thôi.
Y coi thường nam nhân từ tận đáy lòng, bởi vì bộ dáng của nam nhân bề ngoài thoạt nhìn tiên phong đạo cốt, nhưng ở trong mắt Nham Vân thì cực kỳ *** đãng, bởi vì mỗi lần thời điểm y yêu cầu nam nhân bồi y ngủ thì tuy rằng nam nhân mới đầu đều sẽ cự tuyệt, nhưng tới cuối cùng đều sẽ như nhũn ra nhìn y, đó là ánh mắt ướt ướt át át……….
Liền giống như đang yêu cầu muốn càng nhiều càng nhiều, nam nhân càng nhìn y như vậy thì y càng coi thường nam nhân, nam nhân này muốn thay thế Liễu Phong, đời này đều không có khả năng.
Nhưng Nham Vân lại thực mâu thuẫn, không phản cảm thân thể của nam nhân, nhất là môi của nam nhân, hôn tới mềm như vậy, nóng như vậy, hơn nữa lúc nhìn đến nam nhân lộ ra kinh ngạc, thảng thốt, sững sờ, thậm chí vẻ mặt phức tạp thêm vài phần hỗn loạn bất đắc dĩ thì y lại càng ôm chặt nam nhân hơn, xuất phát từ bản năng của thân thể trước cả suy nghĩ mà vuốt ve nam nhân vì y mà khóc.
“Khóc có tác dụng gì, ngươi cho là ngươi khóc là có thể làm ta sống lại?”. Nham Vân vừa hôn môi của nam nhân, răng môi tương giao xen lẫn mùi máu tươi nhàn nhạt, cùng với dính dấp nóng ướt kia, hốc mắt tràn ngập nước mắt của nam nhân bị gắn bó thổi tới lạnh giá.
Nước mắt của nam nhân giống như làm phỏng Nham Vân, y thấp giọng khiển trách nam nhân, nhìn đến nam nhan giơ tay đẩy y thì y chế trụ cổ tay của nam nhân, đôi môi phủ lên môi của nam nhân như cũ.
“Đừng khóc………”.