Yêu Ma Đạo

Chương 262 :

Ngày đăng: 00:34 22/04/20


Nam nhân nhìn tuyết bay đầy trời, trong lòng cũng cực kỳ tĩnh mịch, có lẽ chết là có thể giải thoát rồi, đối mặt cái chết thì hắn cũng không sợ hãi, hắn không trốn tránh được, trốn không thoát số mệnh, cùng tội lỗi mà hắn phải đảm trách



“Dù sao ở trong mắt ngươi, ta làm cái gì đều là sai, ta làm cái gì đều không thể hợp tâm ý của ngươi”. Nam nhân vô lực chớp mắt, che đậy tang thương tràn đầy trong đôi mắt kia.



Lúc này 2 người bị rung chuyển kịch liệt trên vách núi khiến cho lung lay trước sau, linh lực kia đang không ngừng đan xen nhanh chóng bùng nổ.



Mấy người giao chiến đều bị thương, vì bảo vệ nguyên khí, đều ngồi dưới đất ngưng khí.



Linh lực này phóng thích kéo theo trùng kích khiến cho vách núi chấn động, 1 bộ phận huyền nhai nghiêng xuống, đá núi lăn xuống làm cho Nham Vân cũng cảm giác được bất thường.



Ánh mắt Nham Vân ngưng đọng, cảm giác được mặt đất dười thân lung lay, lúc này y liền buông lỏng môi của nam nhân ra, nam nhân thở hổn hển, y để nam nhân ôm cổ của y, nam nhân cũng cảm giác được thân thể của hai người bọn họ đang trượt xuống, vách núi của đỉnh núi kia hoàn toàn nghiêng.



Nam nhân hết sức tận lực giơ tay túm Nham Vân.



Nham Vân thuận tay nhặt Hỏa Nhận bên cạnh lên, Hỏa Nhận kia kéo ra dấu vết thật dài trên vách đá, y vốn khí lực cũng rất suy yếu, còn muốn chống đỡ sức nặng của hai người liền càng thêm gian nan.



Năm người ngồi ở trên vách núi ngưng khí chữa thương, cũng không có thể phân tâm, linh khí bao phủ bọn họ, Liễu Phong bị trọng thương dưới liên kích của Mạt Đồng cùng Phật Hàng, khi nghe thấy tiếng hô suy yếu của Nham Vân thì Liễu Phong lập tức mở mắt ra, bất chấp thương trên người, đi tới vách đá.



“Nham Vân cố chịu đựng a, ta đi tìm dây mây”. Liễu Phong lau máu bên miệng, nhanh chóng lắc mình đi bìa rừng Khô Mộc, bởi vì nơi này rất cao, không thể dùng linh lực thi cứu.



Mạt Đồng cùng Phật Hàng chạy chạy lại đây, hai người muốn dùng linh lực thi cứu, nhưng mà mới vừa phát lực liền bị 1 loại lôi kích (sấm sét) đánh trả lại.



“Tích thúc, ngươi cố chịu đựng a, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp cứu ngươi”. Mặc mâu kia của Mạt Đồng chứa đầy lo lắng, muốn y nhìn nam nhân ôm ôm ấp ấp cùng Nham Vân thì y rất khó chịu.



Cửu Hoàng cùng Xích Luyện cúi người xuống, hai người vươn tay kéo y phục của nam nhân, còn thiếu chút nữa, thiếu chút nữa thì Cửu Hoàng mới có thể tóm lấy y phục thật dày trên vai của nam nhân, Hỏa Nhận của Nham Vân liền trượt xuống thêm 1 chút nữa.



Cả người Cửu Hoàng ghé vào ở mép huyền nhai, Xích Luyện túm lấy Cửu Hoàng, để Cửu Hoàng thả người xuống kéo nam nhân.



“Nắm lất tay ta”. Cửu Hoàng quát lên với nam nhân.



“Tay của ta không động đậy được, bị thương rồi”. Nam nhân lắc đầu, cảm thấy như vậy rất nguy hiểm, “Các ngươi nhanh đi đi, tảng đá này chống đỡ không được bao lâu, rất nhanh sẽ sụp đổ, các ngươi cẩn thận”.



Quang mang trên Hỏa Nhận của Nham Vân đã sớm biến mất, y nhíu mày, y thụ thương chịu đựng đau đớn, nhìn đến một đống người đứng ở mép huyền nhai náo nhiệt nhìn y thì y rất khó chịu.



Tay phải Nham Vân cầm Hỏa Nhận, tay trái ôm thân thể vô lực của nam nhân, nam nhân cũng chỉ có thể dùng 1 tay ôm lấy lưng của Nham Vân, hai người treo lơ lửng ở mép huyền nhai.



Dưới chân là vực sâu sâu không thấy đáy.



“Ngươi ôm chặt, đừng làm cho Tích Duyên té xuống”. Phật Hàng đứng ở vách đá vừa nghĩ biện pháp vừa cúi đầu nhìn nam nhân.



Tay phải của Nham Vân buông lỏng một chút, cả thân thể nam nhân trượt xuống, y tựa hồ đang bất mãn khi Phật Hàng ra lệnh với y.



“Đừng buông tay”. Xích Luyện nhìn về phía Nham Vân.



Nham Vân chậm rãi ôm chặt nam nhân.



Đầu của nam nhân dán tại trên mặt của Nham Vân, y cảm giác được mặt của nam nhân rất nóng, y nghiêng đầu nhìn về phía vẻ mặt suy yếu của nam nhân, phát hiện nam nhân cũng đang vô lực nhìn y………….



Trong mắt ẩn ẩn lập lòe lệ quang (nước mắt), đó là thất vọng, là tuyệt vọng, ánh mắt của nam nhân làm cho Nham Vân có chút thụ thương, không biết vì sao y không thích nam nhân nhìn y như vậy.
Y nhớ rõ rành rành đối thoại của bọn họ…….



“Ngươi lên chậm một chút”.



“Mau dùng địa phương nóng ướt kia của ngươi kẹp chặt ta”.



“Đừng………”. Thời điểm kia chân của Liễu Tích Vân bị tách ra càng rộng……..



“Đừng cái gì, ngươi rõ ràng rất muốn………”. Nham Vân tựa hồ lại đút thêm 2 ngón tay vào, 2 ngón tay kích thích khiến cho nam nhân đang ngồi ở trên người Nham Vân, đang run rẩy………



Liễu Tích Vân bảo Nham Vân làm nhẹ 1 chút, nhưng mà động tác của Nham Vân lại càng mãnh liệt.



Liễu Tích Vân nhíu mày, đáy mắt xao động bất an, nhưng miệng cũng chỉ không ngừng rên rỉ, thanh âm trầm thấp ái muội kia quấn quanh Liễu Phong……….



Liễu Phong đố kỵ Liễu Tích Vân có thể thân cận Nham Vân như vậy.



Nhưng cái thời điểm này, Nham Vân lại ngẩng đầu, nhắm mắt hô: “Liễu Phong, thật là chặt”. Trong lòng Liễu Phong buồn vui lẫn lộn, đồng thời Liễu Phong càng thêm chán ghét Liễu Tích Vân.



Nhìn đến Liễu Tích Vân bị thương thì Liễu Phong lại thực cao hứng.



Liễu Phong đứng ở trên đại điện vắng vẻ, ra sức tố cáo Tích Duyên đối với linh vị liệt tổ của Thanh Sơn, y muốn nam nhân chết rồi cũng không có mặt mũi đi gặp sư tổ.



***



Thu tới xuân đi, bốn mùa thay đổi.



Đảo mắt lại là đầu xuân của một năm, trên trấn nhỏ phồn hoa của phương Bắc, ngựa xe như nước, hiệu buôn tụ tập.



Ở trước miếu Thành Hoàng cũ kỹ, mỗi ngày đều có một đôi huynh đệ (anh em)tới bày quán bán kiếm gỗ, thỉnh thoảng còn thay người vẽ bùa phòng thân.



Thời điểm đôi huynh đệ này mới tới trấn nhỏ thì 2 huynh đệ đều bị thương rất nặng, lại không có tiền trị liệu, vẫn là người của trấn trên gom tiền chữa trị cho bọn họ.



Hai huynh đệ này nói ra thì rất kỳ quái, bộ dạng ca ca (anh trai) bình bình thường thường, đệ đệ (em trai) lớn lên lại tuấn tú, một chút cũng không giống 2 hai huynh đệ.



Người trong trấn đều gọi ca ca của nhà này là a Thúc, gọi đệ đệ là Nhị Cẩu.



Nghe nói tên “Nhị Cẩu” này là ca y đặt cho y.



Ca ca nhà 2 huynh đệ này đối người khác ôn hòa, nhưng bình thường đối đệ đệ nhà mình không tính là tốt, cũng coi như không tệ lắm, nhưng thường xuyên trách cứ đệ đệ, mà tuy rằng đệ đệ này lớn lên anh tuấn, nhưng lại là cái ngốc tử(kẻ ngu si, kẻ đần).



Ngốc tử này mặc dù ngốc nhưng được các cô nương của trên trấn hoan nghênh……….



Lảm nhảm: Edit chương này mà tui chỉ mún băm vằm thèng Nham hiểm với thằng Liễu Phong kia ra cho vịt ăn luôn



Tích thúc ui, thúc phải mạnh mẽ lên đi chứ, quánh 2 đứa nó, hành 2 đứa nó tơi bời đi.



Có bợn nào đoán được cặp anh em ở cuối chương là ai hông nè???