Yêu Ma Đạo

Chương 284 :

Ngày đăng: 00:34 22/04/20


Nam nhân nhìn đến ánh mắt sắc bén của Phật Hàng dừng ở trên mặt của hắn, nhưng trong mắt của Phật Hàng cũng thần kỳ bình tĩnh, giống như nam nhân như người cùng đường bình thường.



Nam nhân cúi đầu.



Không xác định là Phật Hàng có nhận ra hay không, nhưng rất nhanh, nam nhân liền cảm giác được một cơn gió lướt qua chân tóc của hăn, mang theo một trận dòng xoáy vi diệu, sợi tóc của hắn nhẹ nhàng bay lên……….



Giống như liền trực tiếp đi qua bên người nam nhân như vậy, diện vô biểu tình đi vào Liễu phủ, đệ tử cũng đi theo đi vào, hơn nữa đóng chặt cửa lại.



Người bên ngoài hướng vào bên trong quan vọng, nam nhân đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, hắn có chút lúng ta lúng túng, Phật Hàng lãnh tĩnh ngạo mạn làm cho hắn có chút bất ngờ, rất nhanh hắn liền nhìn đến Lưu phủ bắn lên linh quang, cùng tiếng nổ rất lớn, tro bụi cuộn lên chậm rãi rơi xuống, hắn bịt kín mũi, đứng ngoài cửa, cho tới khi sau nửa chén trà nhỏ.



Đại môn của Lưu phủ bị mở ra lần thứ hai, Phật Hàng vứt bỏ khăn tay dính đầy máu, thân hình nhoáng lên một cái liền ngồi trở lại cỗ kiệu, im lặng nhắm mắt lại, bắt đầu tụng kinh văn.



Vãng sinh chú………



Phù văn màu bạc kia huyễn hóa thành linh khí lượn lờ trên không của Lưu phủ, đệ tử của Thanh Phong cốc hàng phục yêu thú, thu vào bên trong bình tụ yêu, sau khi giải quyết xong yêu thú, chờ Phật Hàng siêu độ hết gần trăm vong linh toàn thể Lưu phủ, người của quan phủ mới đi vào nhặt xác thay người của Lưu phủ, việc này là yêu thú gây nên.



“Bắt được yêu thú không?”. Nam nhân túm 1 vị đệ tử của Thanh Phong cốc hỏi thăm tin tức, đệ tử của Thanh Phong cốc đánh giá nam nhân một phen, liền gật gật đầu nói bắt được rất nhiều con, Lưu phủ này âm khí quá nặng dẫn rất nhiều yêu thú tới.



Nam nhân dưới dò la biết được, Thanh Phong cốc ở ngoài thành liền cảm giác được nơi đây có yêu khí, liền trực tiếp đi tới đây, lần này bọn họ chủ yếu chính là vì bắt yêu thú mà tới.



Hơn nữa yêu thú rất nhiều, đệ tử của Bạch Vân Quan ở nơi này chém giết yêu thú đều bắt rất nhiều ngày rồi, bọn họ chính là lại đây chi viện mà thôi, thuận đường có thể lịch luyện (du lịch và rèn luyện).



Nam nhân đứng ở tại chỗ, nhìn Phật Hàng lên kiệu, thời điểm khởi kiệu Phật Hàng mới chuyển tầm mắt tới trên người của hắn, hắn đứng ở dưới mặt trời chói chan, nhìn chăm chú vào người trong kiệu kia.



“Phật Hàng…….”. Nam nhân giật giật môi, thanh âm kia ngậm ở miệng, không có hô lên tiếng.



Phật Hàng lập tức liền dời mắt đi, đoàn người Thanh Phong cốc liền rời đi Lưu phủ, mọi người trên đường tản đi, người của quan phủ đang thanh lí thi thể, nam nhân nhìn người của Thanh Phong cốc đi xa thì hắn mới xoay người rời đi………



Hắn cùng với Phật Hàng đi theo phương hướng khác nhau, nhưng mà nam nhân không có nhìn đến, sau khi cỗ kiệu đi xa, Phật Hàng liền dừng tất cả động tác, quay đầu ý vị thâm trường nhìn chằm chằm bóng dáng của nam nhân.



Mà ở trong mắt của Phật Hàng thì bóng dáng của nam nhân có vẻ có chút cô đơn, y diện vô biểu tình quay đầu, mắt nhìn phía trước, nhưng mà không ai biết được y suy nghĩ cái gì.



Mà thời điểm nam nhân về nhà, liền nhìn đến Cửu Hoàng ngồi ở trong phòng, mà Nham Vân lại là đang nói chuyện với Cửu Hoàng, Nham Vân cầm tượng đất trong tay, hắn liếc mắt nhìn Cửu Hoàng một cái, nhìn đến Cửu Hoàng lộ ra tươi cười biếng nhác, hắn liền biết mấy thứ này là Cửu Hoàng mua cho Nham Vân……..



“A Thúc, bằng hữu ngươi đối ta thật tốt, tốt hơn nhiều so với cái Xích Luyện kia, còn mua cho ta mấy thứ này, ngươi xem”. Nham Vân cầm tượng đất cùng một ít đồ chơi nhỏ ở trên bàn lên.



Nam nhân cũng không hỏi vì sao Cửu Hoàng tới nhà hắn, hắn chỉ là bảo Cửu Hoàng ngồi xuống, hắn đưa 1 chén trà cho Cửu Hoàng: “Ngươi uống, ngươi tới gặp ta cần gì tốn kém như vậy”. Còn mua đồ cho Nham Vân………



Cửu Hoàng coi như thân thiện nhìn về phía Nham Vân, y đưa một cái trống nhỏ cho Nham Vân, để Nham Vân chơi: “Ta rốt cục hiểu được, vì sao ngươi ngạnh(kiên quyết, gắng gượng) phải ở lại chỗ này, ngươi mang theo y, quả nhiên không dễ đi”.



Nham Vân cầm trống nhỏ tùng tùng gõ 2 cái, y ngước mắt lên nhìn Cửu Hoàng cùng nam nhân: “A Thúc, a Thúc, cái này chơi rất vui”. Y thật cao hứng, cầm trống nhỏ gõ tới gõ lui.




Lần đầu tiên nam nhân chủ động tìm Liễu Phong, thế nhưng chính là tại loại tình huống này.



Nam nhân vừa gọi vừa gõ cửa, nhưng Liễu Phong lại mới trở về từ bên ngoài, nhìn đến nam nhân xuất hiện ở khách *** cũng thực bất ngờ: “Đừng gõ, ta ở trong này”. Liễu Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân.



Nhìn đến nam nhân đầu đầy mồ hôi, thần sắc lo lắng, trong lòng Liễu Phong có dự cảm không tốt: “Ngươi tìm ta có chuyện gì? Giữa ta cùng với ngươi tựa hồ không có gì để nói”. Y nhìn đến nam nhân liền bực bội.



“Nham Vân không thấy”. Nam nhân kể lại sự tình một lần nữa cho Liễu Phong, toàn bộ quá trình Liễu Phong đều âm lãnh nghiêm mặt, sau khi Liễu Phong nghe xong mắt liền lạnh lùng nhìn nam nhân, liền đi triệu tập đệ tử tìm người.



Nhưng nam nhân tìm tới tìm lui đều tìm không thấy, hắn nghĩ muốn về nhà xem Nham Vân trở về chưa, nhưng vừa tới nhà liền nhìn đến Phật Hàng đứng ở ngoài cửa nhà hắn.



“Đã trở lại”. Phật Hàng lạnh như băng nhìn về phía nam nhân, thái độ có vẻ có chút ngạo mạn, “Xem ra, ngươi thật ra rất lo lắng cho Nham Vân, tuyệt không giống kẻ thù”.



“…….”. Nam nhân trầm mặc.



Phật Hàng 1 thân y sam hoa mỹ, toàn thân lộ ra khí tức ngạo nhân, y điềm tĩnh đánh giá nam nhân: “Nhìn đến ngươi không chết, ngô thực vui mừng, chỉ tiếc…….”. Y ý vị thâm trường nhìn về phía nam nhân, trong mắt tựa hồ có chút tiếc nuối.



“……..”. Nam nhân nhìn Phật Hàng.



Phật Hàng từng bước một đi tới gần nam nhân, mỗi bước đi của y, mặt cỏ phát ra tiếng vang “sột soạt”, y liền không nóng không lạnh nhìn chằm chằm nam nhân như vậy, nhưng ánh mắt lại lãnh ngạo như thế, làm cho nam nhân vô hạn áp lực.



Áp lực tới làm cho người ta thở không nổi……..



“Ta nghe nói, 1 năm này ngươi đều tìm ta”. Nam nhân chậm chạp lui ra sau, bởi vì Phật hàng đang chậm rãi tới gần hắn, hắn thậm chí có chút không dám nhìn đôi mắt của Phật Hàng.



Hắn biết Phật Hàng cùng Nham Vân có mâu thuẫn rất sâu.



“Đó chỉ là ngươi nghe nói thôi”. Phật Hàng cười khẽ hai tiếng, chính là trong thanh âm lộ ra vài phần hàn ý, y một ngân phát chậm rãi vũ động ở trong gió đêm.



Nam nhân á khẩu.



“Ngô thấy ngươi tìm Nham Vân tìm tới nôn nóng như vậy, ngô đặc biệt tới đây nói một tiếng với ngươi, Nham Vân sẽ không trở lại”. Phật Hàng đánh giá nam nhân, nhìn đến nam nhân mặc thô y vải bố, liền có điểm đáng tiếc lắc đầu, “Ngươi xem ngươi hiện tại đều bộ dáng gì đây, vì 1 người muốn giết ngươi, ngươi trốn xa như vậy, ngươi cho là ngô tìm không thấy ngươi, hay là ngươi cảm thấy ngươi có thể bảo hộ Nham Vân?”. Ánh mắt của y dừng ở trên y sam của nam nhân, bỏ lỡ thụ thương cùng bất mãn nơi đáy mắt của nam nhân…….



“Tùy ngươi nói như thế nào đều được”. Nam nhân không ngại người khác nhìn hắn như thế nào, hắn nghĩ muốn quay về phòng xem Nham Vân có ở nhà hay không, nhưng Phật Hàng lại ngăn cản hắn, hắn nghi hoặc nhìn về phía Phật Hàng, “Ta biết lần này ngươi không phải tới vì ta, cũng không phải cố ý tới tìm ta, ngươi cũng không cần phải nói rõ ràng như vậy, ta không trở về tự nhiên có nguyên nhân của ta, ngươi không tới tìm ta, cũng tự nhiên có cách nghĩ của ngươi, ta không để ý, nhưng ta cũng không xa vọng ngươi sẽ để ý, ta còn muốn tìm người, xin ngươi tránh ra”.



“Ngươi không tìm được Nham Vân đâu”. Phật Hàng giơ tay nâng cằm của nam nhân lên, phát hiện nam nhân không chớp mắt nhìn y chằm chằm, y mới buông tay ra, đi tới một bên, “Ngô sai môn hạ đệ tử trói Nham Vân ném vào trong sông, hiện nay chỉ sợ sớm mất mạng”.



“Ngươi……..”.



“Ngô cái gì, ngô chính là làm việc mình nên làm”. Phật Hàng vòng qua phía sau của nam nhân, lại điềm tĩnh vòng tới trước người của nam nhân, y nhìn chằm chằm biến hóa thần sắc trên mặt của nam nhân, liền gọn gàng dứt khoát nói với nam nhân, “Hôm nay ta ở trấn trên không nhận thức cùng ngươi, đó là muốn nhìn một chút, trong [nhà] ngươi có người nào”.