Yêu Ma Đạo
Chương 313 : Pn5
Ngày đăng: 00:34 22/04/20
Phật Hàng lại đi 1 bước, giơ tay nới lỏng đai lưng của nam nhân, nam nhân tóm lấy tay Phật Hàng, hai người tại bên trong rừng trúc ánh trăng mỏng mỏng manh manh chiếu rọi nói chuyện với nhau.
“Nơi này không ai”.
“Nơi này rất tối”.
“Đúng lúc có thể để chúng ta chậm rãi [tán gẫu], muốn [ tán gẫu] bao lâu liền [ tán gẫu] bấy lâu”. Phật Hàng cởi đai lưng của nam nhân ra, hai tay của y khéo léo xoa thân thể của nam nhân.
Ánh mắt nam nhân nhu hòa nhìn chăm chú vào Phật Hàng, hắn từ trên tay Phật Hàng đón lấy đai lưng của chính mình, cầm đai lưng ở trong tay, hai tay ôm cổ của Phật Hàng, mà Phật Hàng liền ôm ngang người hắn.
“Tới hôn trước 1 cái”. Phật Hàng cơ hồ là dán môi của nam nhân mà nói chuyện, mà nói xong liền hôn mạnh mấy cái, nhưng lại hôn thật sự vang dội.
“Ngươi đều hôn rất nhiều lần rồi”. Nam nhân thấp giọng nói xong, còn không quên giơ tay chạm đến đôi môi nóng lên của chính mình, ánh mắt của hắn dừng ở trên mặt của Phật Hàng, rất nhanh môi của 2 người lại dây dưa cùng nhau.
Ngô…….
Hai tay của nam nhân ôm cổ của Phật Hàng, tùy ý Phật Hàng cắn môi của hắn, đôi môi của hắn tại trong không ngừng ma xát cùng mút, dần dần biến nóng biến nhiệt…….
Vừa mới vào thần miếu thì Phật Hàng liền thả nam nhân xuống, nhưng y vẫn ôm nam nhân, đặt nam nhân ở cạnh cửa, đôi môi của hai người từ đầu tới cuối cũng không tách ra, hai tay của nam nhân khoát lên trên vai của y, y chuyển động đầu, trằn trọc hôn nam nhân, hai tay của y di chuyển trong y bào của nam nhân, nam nhân chỉ cảm thấy bị Phật Hàng mò tới không khí lực.
Hơi thở của Phật Hàng rất ổn định, rất bình thản, mà hơi thở của nam nhân lại rất ồ ồ, nhiệt tức nóng bỏng kia phun trên mặt của Phật Hàng, chỉ chốc lát sau y sam của nam nhân đã bị Phật Hàng xoa lộn xộn.
Phật Hàng kéo tay nam nhân qua, để tay của nam nhân sờ địa phương có phản ứng của y, ngón tay của nam nhân đụng đến địa phương rất nóng của Phật Hàng, hơn nữa rất cứng, tần suất nảy lên phá lệ rõ ràng.
Ngón tay của Phật Hàng chế trụ tay của nam nhân, làm cho nam nhân chậm chạp xoa nắn nó, “Lớn không?”. Y dán tại sườn mặt của nam nhân, cười khẽ hỏi nam nhân.
“Ân”. Nam nhân gật đầu.
“Thích hay không?”. Phật Hàng một bên hỏi nam nhân, một bên hôn nam nhân, tay y sờ hướng về phía vạt áo của nam nhân, ánh mắt của nam nhân lập tức liền trở nên hỗn loạn.
“Ân”. Nam nhân vẫn là gật đầu.
“Ngươi đương nhiên thích, nó mỗi đêm đều yêu thương ngươi, nếu như ngươi nói không thích, vậy ngô sẽ thương tâm”. Phật Hàng dựa rất gần nam nhân, y nói xong liền hôn nam nhân vài cái, ngón tay y khéo léo yêu thương vỗ về yếu hại của nam nhân.
Nam nhân cũng chỉ là trầm mặc nhìn Phật Hàng.
Sau khi nam nhân tại miếu Thành Hoàng thắp hương đi ra sau, ở cửa chuẩn bị mua một cái hoa đăng, hắn mới vừa lấy tiền ra chuẩn bị đưa cho lão bản, liền bị người đụng phải một chút, bạc rơi trên mặt đất không thấy.
Lập tức, chợt nghe đến thanh âm quen thuộc vang lên…….
“Nham Vân, bên này, hoa đăng bên này khá đẹp”. Thanh âm thanh lãnh (trong trẻo + lạnh lùng) thản nhiên vang lên, nam nhân ngẩng đầu nhìn đến nhìn đến Liễu Phong một thân trang phục tao nhã đứng ở trước miếu Thành Hoàng chọn mua hoa đăng, mà Nham Vân lại là chậm rãi đi theo Liễu Phong đi qua, hai người đứng ở trước hóa than (hàng rong) chọn mua hoa đăng, hai người đứng chung một chỗ rất xứng đôi…….
“Nham Vân, ngươi nói hoa đăng này đẹp hay không đẹp?”.
“Không tồi”.
“Vậy cái này như thế nào?”.
“Ân, được”.
“Ngươi Ngươi xem đèn rồng này, như thế nào?”. Thanh âm của Liễu Phong thủy chung đều lãnh thanh như vậy, nhưng mà quang mang trong mắt y lại nhu hòa.
“Ngươi thích liền được”. Trên mặt Nham Vân cười nhàn nhạt, y đưa ngân lượng cho lão bản hóa than.
Hai người cũng không nhìn thấy nam nhân, nam nhân làm bộ cái gì cũng chưa thấy, chậm rãi xoay người đi, Nham Vân gặp bằng hữu thì ra là bồi Liễu Phong đi ra ngoài dạo hội hoa đăng, 2 người rối rắm nhiều năm trên cảm tình rốt cục đến với nhau rồi.
Nam nhân từ bỏ dự định mua hoa đăng, hắn đang chuẩn bị trở về, lại bị một cái tiểu hài tử kéo lại: “Đại bá, ngân lượng của ngươi rớt rồi”.
Nam nhân lo lắng bị phát hiện, ôm tiểu hài tử từ bên người tới trên cầu thang phía trước, hắn đưa lưng về phía 2 người kia, nói với tiểu hài tử: “Chính ngươi cầm mua đèn ***g, coi như bá bá tặng cho ngươi”.
“Cám ơn bá bá”. Tiểu hài nhi kia cầm ngân lượng bỏ chạy tới trước tiệm hoa đăng, cũng bất cẩn đụng phải Nham Vân một chút, Nham Vân vừa mới quay đầu qua liền nhìn thấy nam nhân…….
Nam nhân lập tức xoay người rời khỏi miếu Thành Hoàng, Nham Vân cũng chỉ là liếc mắt nhìn nam nhân một cái, y cho rằng chính mình hoa mắt, liền lại cùng Liễu Phong tiếp tục chọn đèn ***g.
“Tiểu hài tử không bạc tránh ra”. Lão bản đang quát tiểu hài tử.
“Ta có bạc, vừa rồi vị bá bá kia cho ta, không tin ngươi xem”. Bàn tay nhỏ kia nắm 1 miếng bạc vụn chói mắt, ánh mắt của Nham Vân dừng ở miếng bạc kia.
“Ta có việc đi trước, ngươi tự quay về khách ***”. Nham Vân không có ngừng lại, trực tiếp bỏ Liễu Phong lại, không chút do dự hướng tới phương hướng nam nhân biến mất mà đi nhanh……..