Yêu Một Người Đã Có Vợ
Chương 10 :
Ngày đăng: 10:35 18/04/20
Nghe xong câu nói lạnh lùng từ Hiệu,Quân không nói gì thêm mà lặng lẽ đi ra phía bàn lấy cái kính cận để đeo lại.
Hiệu vẫn không thèm quay mặt lại,ánh mắt vẫn hướng về phía ban công.
—Tôi về nhé.Lần sau tôi sẽ đến
Quân về,Hiệu mới dám quay lại nhìn cái dáng người đang bước về phía cửa mà run lên.Cái dáng người khập khiễng cùng ánh mắt tiếc nuối cứ thế mà đau lòng.Quân không nhớ gì sao,không nhớ về chút quá khứ mà Hiệu vừa nhắc lại sao.
Trong đêm tối,Quân lái xe về nhà ra khỏi căn chung cư nhà Hiệu.Chưa bao giờ Quân lại cảm thấy bản thân mình bất lực và suy nghĩ nhiều đến như vậy.Trong khoảng 1 tháng vừa qua,Từ lúc gặp lại Hiệu đến giờ,tâm trạng lạ lắm.Đêm về ngủ thì chẳng hiểu sao mà không chợp mắt nổi.Trong đầu cứ nghĩ đến chuyện lung tung.Quân thề,là Quân muốn khóc,cứ có cái gì đó nghẹn ở cổ khi nghe thấy chuyện Hiệu kể hồi nãy.
Đầu Quân ong ong,không nghĩ được gì nữa.Về tới nhà,Trời cũng đã tối sầm.Quân hướng mắt nhìn vào màn hình điện thoại và bất chợp nói một câu
—Đã gần 23 giờ rồi.
Quân lái xe ô tô để vào sân sau.Nhanh chóng lấy cặp vali nhỏ đựng ít tài liệu rồi nhanh chóng chạy vào trong nhà.
Nhà vẫn bật điện,nhưng ba mẹ thì đã đi ngủ từ bao giờ.
Quân thở dài,đi về phía bếp định rót cóc nước uống cho lại bụng thì thấy nơi phía bàn ăn vẫn còn một mâm cơm.
Thấy tiếng xe,Tiếng mở cửa,Tôi vội vàng từ trên nhà chạy xuống.Vừa thấy anh,trong lòng chợt dạ cảm thấy vui mừng đến lạ thường.
—Em và ba mẹ ăn cơm chưa?
Tôi tiến lại gần anh,vẫn phô cái bản mặt giận dỗi với anh.
—anh xem bây giờ là mấy giờ rồi?
—Anh xin lỗi,mọi người ăn hết rồi.Còn để phần anh nữa
—Ba mẹ ăn thôi,em chưa ăn.Em đợi anh về,anh và em mới ăn.
—Sao lại đợi anh,nếu đói quá thì ăn trước cũng được.
—Không có anh em cũng không buồn muốn ăn.
Tôi lặng lẽ đi đến phía tủ,lấy hai cái bát con cùng hai đôi đũa.Đôi tay nhẹ nhàng múc từng thìa cơm xuống bát,sau cùng là ngồi xuống phía đối diện với anh.
—Cơm em vừa mới hâm lại xong,cũng may anh về đúng lúc.
—Ừm,ăn thôi
Quân thấy tôi hành động như vậy thì khẽ thở phào có đôi chút nhẹ nhõm.Anh cười,cười mỉm,rồi nhanh chóng đưa bát cơm lên ăn.
Đã từ rất lâu rồi,chúng tôi mới có một bữa cơm chung như vậy.Từ hồi tôi lấy anh,bữa cơm chung với anh cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.Anh bận,bận hơn cả lúc còn độc thân.Tôi cũng chẳng hiểu nữa,chỉ biết rằng càng ngày anh càng biểu hiện lạ.Trong lòng lúc nào cũng như có tâm sự.Đêm nào Tôi cũng để ý anh,anh ngủ muộn,tận 2,3 giờ sáng mới ngủ.Ấy vậy mà 6 giờ sáng đã dậy để chuẩn bị đi làm rồi.
—Em còn nhớ lúc đầu chúng mình gặp nhau như thế nào không?
—nhớ chứ..em nhớ hết.Mối tình đầu làm sao em quên được.
—Nhờ em hôm đó mà anh ăn nguyên combo thau nước lạnh.Cũng may hôm ấy có Thiên đi cùng,nếu không ngại chết.Thiên được phen cười đau ruột.
—Ai bảo hôm ấy anh trêu em
—Thì về trường cũ thấy cô học sinh dễ thương quá nên không kiềm chế được ấy.
—Thế giờ đã thành vợ chồng rồi ấy.
—Nhờ vậy mà anh mới lấy được cô vợ xinh đẹp như em
Bây giờ tôi mới thấy anh giống như ngày xưa,ngọt ngào mà luôn nói với tôi như vậy.Đôi tay anh mềm mại vuốt mái tóc dàu chớm vai của tôi.Anh gạt vào cái sợi tóc mái con con che vào mặt tôi.
—Dạo này em gầy quá,có phải dạo gần đây anh vô tâm lắm phải không?
Câu nói của Quân làm khoé miệng tôi đắng chát,cổ họng nghẹn lại.Tự nhiên bị nói đúng nỗi lòng,có chút uất ức mà bao lâu không được thổ lộ
Tôi lắc đầu,tự nhiên muốn khóc quá.Sống mũi bắt đầu cay cay.
—Không,không,em vẫn tốt mà.
—Em còn giận anh không?
—Không,em hết rồi,hết lâu rồi.
Chỉ cần anh thôi là trái tim đã tha thứ cho anh hết mọi lỗi lầm.Lúc này chẳng muốn quan tâm đến bất cứ thứ gì cả.Chỉ muốn gục đầu vào anh mà tận hưởng sự bình yên hiếm hoi này thôi.
Từ khi lấy anh về,tôi không thể sống theo một cách bình thường được.Mọi cảm xúc tâm trạng của tôi đều phụ thuộc vào anh.
Anh nói hôm nay anh không làm việc khuya nữa,anh đưa tôi về phòng.Tôi núp sâu vào lòng anh,tận hưởng cái hơi ấm hiếm hoi này.Những thứ xám xịt nhất trong lòng cuối cùng cũng đã được một cơn nóng đến sưởi ấm.
Tôi ngả vào lòng anh,cả thân người như chết lặng.Tôi nhắm mắt lại,có lẽ hôm nay sẽ lại có một giấc ngủ ngon.
Lâu lâu mới được nhìn thấy anh chủ động quan tâm mà đối xử tình cảm với tôi như vậy.Lòng tôi nhẹ hẳn đi,tự nhiên khúc mắc trong lòng xua đi hết như chưa từng đến.Cái tên “Niên Hiệu” cũng thoáng bay đi đâu mất như chưa hề tồn tại.
Tự nhiên sao mình lại cảm thấy ngu ngốc quá,còn trẻ con quá.Cứ luôn nghi ngờ anh,tự chuốc lấy tâm sự cho lòng mình rồi đâm ra tự kỉ mà suy nghĩ linh tinh.
Sau cơn mưa trời liệu có sáng,chỉ cần một chút bình yên bây giờ thôi là em đã đủ nhẹ lòng.