Yêu Một Người Đã Có Vợ
Chương 9 :
Ngày đăng: 10:35 18/04/20
Hiệu nghe Quân nói xong như vậy cũng không muốn trả lời thêm nữa.Đôi tay của Niên Hiệu khẽ đưa tay xuống bàn lấy một miếng táo,đưa lên miệng cắn.
—Táo ngọt ghê?Quân ăn thử một miếng đi
Hiệu nói..
Quân hướng mắt về phía Hiệu.Ánh mắt không chút ngại ngùng.Bỗng nhiên khi nhìn thấy nụ cười trên môi Hiệu,Quân tự nhiên bỗng nhớ về những kí ức của quá khứ.
—Tôi không thích ăn táo
—Ừm,từ trước giờ vẫn vậy mà nhở
—Thói quen mà,làm sao mà thay đổi được.
Sau cuộc nói chuyện ấy,Quân và Hiệu cũng không nói thêm gì nữa.Cả hai đều níu lại một chút cảm xúc của quá khứ.Không biết là gì,chỉ biết rằng có một chút tâm tình mãnh liệt.
Quân lặng lẽ ngồi xuống cái ghế bên cạnh Hiệu.
—Hiệu này
—Hử
—Mấy năm qua,Hiệu đã ở đâu vậy?
Miếng táo trên miệng của Hiệu chưa kịp ăn hết đã bị bỏ dở.Hiệu không ăn thêm,bỏ xuống bàn.Ánh mắt chất chứa nhiều nỗi niềm chôn giấu.Quân càng muốn nghe,Hiệu lại càng muốn giấu.Ngồi ở cạnh Hiệu với khoảng cách gần như vậy,Quân nhận thấy cậu bạn này đã có sự thay đổi.Ánh mắt nhạt đi khi Quân thấy một vết sẹo nhỏ nơi khoé mắt bên trái của Hiệu.
Quân nhăn mặt nhưng cũng không dám hỏi.
Hiệu nhìn Quân rồi lại trả lời câu hỏi lúc nãy
—À thì chuyển đi học chỗ khác.
—Ba Dượng Hiệu cũng đi cùng à.
—Không?
—Hồi đó,thấy ba dượng hay đánh Hiệu,giờ lớn rồi,có vẻ mọi chuyện ổn rồi nhỉ?
Cả trái tim Hiệu như bị tê tái.Khoé mắt nhạt nhoà thấy vài giọt nước mắt rơi xuống.
—Không phải là chưa ổn,mà mọi chuyện thực sự chưa bao giờ ổn.
—Gặp lại Hiệu như thế này,Lại nhắc về chuyện quá khứ.Hiệu,cho tôi xin lỗi
—Không sao,cũng muốn tâm sự với Quân nhiều chuyện.
Hiệu ánh mắt hướng đi chỗ khác.Cả thân hình cao ráo của Hiệu đứng lên,tay cầm thêm cái gậy để chống chân.Bước đi khập khễnh hướng về phía cửa sổ.Từng ánh đèn của thành phố được thắp sáng giống như một bức tranh tuyệt ảo..
Hiệu đã ngừng khóc.Sau một hồi mới bình tâm lại kể tiếp cho Quân nghe.
Hiệu kể,Năm ấy khi vừa đăng kí nguyện vọng thi Đại học,sau đó chuẩn bị cho cả việc thi tốt nghiệp.Hiệu học giỏi,nhưng lại yếu ớt,hiền hiền,mà thương thương lắm.Lúc hồi còn học cấp 3,Hiệu còn hay bị bắt nạt nữa,mà Quân cũng nhát gan,nào có dám bảo vệ cậu bạn,mọi chuyện toàn nhờ Thiên giúp.Ấy vậy mà những ngày tháng ấy,chính Quân đã giúp Hiệu có được những ngày tháng bình yên.
Hôm ấy,bị mấy bọn khối trên chặn đòi tiền.Cũng may mà Thiên với Quân gặp giúp,hơn nữa Hiệu còn bị đánh vào cái đến thâm tím cả mặt mày.
—Về nhà,sao không về nhà.Muộn rồi kìa
—Mặt Hiệu sao thế?Sao bầm hết thế kia
Niên Hiệu quay mặt đi,tay cố che để né tránh.Giọng nói như sắp khóc
—Không sao,Quân về nhà đi
—Hiệu lại bị ba dượng đấy à
—Không,bị ngã.
Quân chạy lại kéo tay Hiệu đi.Trong phút giây ngắn ngủi,trái tim hiệu thấy ấm áp đến lạ.
—Đi đâu?
—Đi lên báo cảnh sát với tôi
—Quân điên à?
—Không điên,Hiệu mới điên ấy.
—Tôi không đi.
—Không đi thì Hiệu sẽ bị đánh chết đó
—Thà bị đánh chết cũng không đi
—Không biết Hiệu ăn gì mà ngu thế không biết.Bị đánh đau quá phải biết chống lại chứ.Hiệu là con trai,cứ xông đánh lại vài cái đâu có chết.
Ừm thì là con trai.Quân đâu biết,những lời nói chân thành ấy còn đau hơn cả những vết bầm kìa.Đau ở trong tâm trí,đau ở trong tim.Đâu phải Hiệu không muốn mạnh mẽ đâu.
Hiệu đẩy mạnh Quân về phía xa
—Quân đi đi.Mẹ tôi mua thuốc ra mà nhìn thấy là tôi chết
—Để tôi nói chuyện với mẹ của Hiệu
—Cút đi,cậu không nghe thấy à.
Quân nghe xong hai từ “cút đi” từ miệng Hiệu.Trong lòng cảm thấy xúc phạm tương đối lớn.Sĩ diện đàn ông dâng lên,Quân lạnh lùng quay đi không thèm nói gì thêm.
Quân chạy thật nhanh khỏi con ngõ nhỏ,Bỏ lại Niên Hiệu ở đó với bao điều tâm sự chất chứa đến đau lòng.
Quay trở lại hiện thực...
Niên Hiệu không thể kể lại chuyện quá khứ cho Quân nghe thêm nữa.
Quay lưng về phía Quân mà nói
—Quân về đi..muộn rồi,vợ Quân đang lo lắng lắm đấy.Vợ Quân đang chờ Quân đấy?