Yêu Phải Cô Người Hầu

Chương 1 :

Ngày đăng: 17:02 30/04/20


Tôi là Bạch Hiểu Nhiên, 22 tuổi là con gái của một gia đình nghèo khó. Tôi mất ba mẹ từ sớm nên sống cùng bà nội tại một ngôi nhà nhỏ, nhà tuy nghèo nhưng sống rất hạnh phúc cho đến khi tối hôm qua. Do đi làm về muộn nên tôi đi bộ trên vỉa hè trong đêm tối.



...



Buổi tối hôm qua, Hiểu Nhiên vừa đi vừa nghoáp dài nhìn đồng hồ trên tay mình lẩm bẩm:



"Đã 1 giờ sáng rồi à? Thế nào cũng bị bà nội trách móc"



Đột nhiên cô đang đi thì thấy một người đàn ông đang nằm ngủ say ở gốc cây trên vỉa hè. Cô ngạc nhiên tự hỏi:



"Có người chết sao? Giữa đêm thế này mà lại có người nằm đây, không lẽ ma?"



Cô rợn người lạnh sống lưng bật run run nhấp chân bước ngang qua người đàn ông đang ngủ dưới gốc cây đó, liếc mắt nhìn anh ta lẩm bẩm:



"Chắc là người rồi? Anh ta bị sao vậy?"



Cô đi đến gần người đàn ông đó lây người anh gọi:



"Này,anh gì ơi, anh có sao không?"



Bỗng anh ta mấp môi, mắt nhắm lịm đi, mặt đỏ bừng và nồng nặc mùi rượu. Cô thở dài lẩm bẩm:



"Thì ra là kẻ say rượu rồi nằm ngủ ở đây, xem nào mình nên giúp anh ta hay bỏ đi?"



Cô lại lây người anh gọi:



"Này, anh gì ơi? Anh..."



Cô đang nói thì anh liền ngồi dậy rồi nôn thóc lên vỉa hè khiến cô xanh mặt mà đứng dậy, anh nôn xong thì lại nằm xuống thở dốc rồi ngủ tiếp. Hiểu Nhiên nhăn mặt ngẫm nghĩ:



"Làm sao đây? Anh ta thật sự say quá rồi, nếu mình bỏ đi thì anh ta nằm đây không chừng trúng gió chết thì đó là lỗi tại mình, còn nếu mình giúp anh ta thì lại không biết đưa anh ta đi đâu?"



Cô nhìn anh đang lăn qua lại trên vỉa hè, miệng anh bỗng lấp mấp gọi tên ai đó



"Tư...Diệp...!"



Cô ngồi xuống lẩm bẩm:



"Anh ta đang gọi tên ai vậy? Ai là Tư Diệp?"



Cô sờ trán mình lắc đầu qua lại thở dài:



"Thôi mặc kệ, dù sao phải đưa anh ta về chỗ nào đã"



Rồi cô đỡ anh ngồi dậy, dìu đi từng bước trên đường, hơi thở anh nồng nặc mùi rượu cứ phà vào mặt cô khiến cô nhăn mặt mà nói:



"Trời ơi, ghê chết được, anh may mắn lắm mới được một người tốt như tôi giúp đấy"



Một hồi sau, cô dìu anh về nhà cô rồi để anh nằm lên giường mình, thở phào nhẹ nhõm nói:



"Đúng là mệt mà, lần đầu tiên mình đi làm chuyện không đâu"



Rồi cô nhìn anh lẩm bẩm



"Tạm thời cứ để anh ta ngủ trên giường mình đã, như vậy đã là tốt với anh ta lắm rồi"



Sau đó cô đi vào phòng tắm mình mất, một lúc sau bước ra với chiếc áo tắm thở phào thoải mái:



"Đúng là tắm xong nhẹ nhõm hẳn, mát thật đấy"



Cô nhìn sang giường mình, không biết từ lúc nào anh đã lăn xuống giường mà nằm sấp ngủ ngon lành, cô nhíu mày đi lại



"Thật là...đã ngủ mà còn lăn xuống giường nữa"



Cô đỡ anh lên giường nằm lại, sau đó ngồi lên nệm giường thẩn thờ nói:



"Sao mà mệt thế không biết? Nếu anh mà còn lăn xuống giường nữa thì tôi mặc anh đấy"



Bỗng dưng anh mấp máy mở mắt trong mơ màng thì thấy cô đang ngồi cạnh, hình ảnh nhạt nhòa đã khiến anh liền nhìn thành Tư Diệp, bạn gái mình thì nhanh chóng kéo tay cô xuống người mình bất ngờ khiến cô giật mình lấp mấp nói:



"A...cái gì vậy?"




"Bà nội, bây giờ anh ấy cần về nhà rồi? Không thể đứng đây nói chuyện lâu được đâu"



Rồi cô nhanh chóng dắt tay anh đi ra cửa mất. Đứng trước cổng rào, cô vội xua tay nói:



"Anh đi đi, bà nội tôi có chút phiền phức, với lại cảm ơn anh đã giúp tôi chuyện lúc nãy"



Anh quay lưng đi tiếp lời:



"Xem như tôi trả ơn cô vì đã đưa tôi về đêm qua, tạm biệt"



Nói xong anh lấy chiếc điện thoại ra gọi cho ai đó rồi cất giọng:



"Diệc Thiên, phiền cậu lái xe đến đón tôi, đêm qua tôi uống say nên bị lạc đường rồi, tôi đang ở..."



Anh nhăn mặt nhìn xung quanh liền sửng người ra tự hỏi:



"Mà khoan đã...đây là đâu?"



Anh liền quay lại nhìn vào nhà cô thì thấy cô đã đi vào trong mất, tiếng điện thoại vọng ra hỏi:



"Alo, Thuần Dương, cậu còn nghe máy chứ? Cậu đang ở đâu?"



Thuần Dương nhíu mày nói:



"Đợi một lát, tôi còn không biết đây là đường nào?"



Bên trong nhà Hiểu Nhiên, bà nội cười mừng nói:



"Hiểu Nhiên, cháu lấy đâu ra một người đẹp trai như vậy? Rất hợp ý ta"



Cô cười gượng lên tiếng:



"Bà nội...nghe cháu nói đã"



Bỗng anh chạy từ ngoài vào, nét mặt khó chịu lên tiếng:



"Này, đây là đâu hả?"



Cô quay lại nhăn mặt vểnh mày hỏi:



"Sao anh còn chưa đi?"



Anh tiến lại tiếp lời:



"Tôi không biết đây là đường nào nên không thể gọi người tới đưa về được"



Bỗng bà nội đứng dậy đi đến cười lớn:



"Cháu trai tương lai của ta, cháu quay lại là vì nhớ Hiểu Nhiên phải không?"



Anh nheo mày thì cô đẩy anh ra cửa nói nhỏ:



"Đây là đường x"



Rồi cô xua tay bảo:



"Anh nhanh đi đi, làm ơn trước khi bà nội níu kéo anh lại thì tôi mệt lắm đấy"



Anh nghe xong rồi cầm điện thoại lên nói:



"Alo, Diệc Thiên mau đến đường x đón tôi"



Bỗng Diệc Thiên bật cười nhẹ hỏi:



"Tôi vừa nghe giọng phụ nữ, là Tư Diệp tiểu thư sao?"



Thuần Dương nhăn mặt:



"Không, tóm lại mau lái xe đến đón tôi, tôi thấy mệt lắm rồi"