Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 146 : Người của Diệp gia tôi, ai dám động?! (2)

Ngày đăng: 05:03 19/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa



Trên mặt Lăng Vi lộ ra vẻ cứng rắn, Hứa Tử Huân lập tức luống cuống.



Cũng không biết là tuyệt vọng hay là say đến nỗi đứng không vững, Hứa Tử Huân đột nhiên lảo đảo quỳ xuống đất…



Anh ta ngửa đầu, mặt đầy nước mắt, đáng thương cầu xin: “Vi Vi, chúng ta làm hòa đi… Anh biết lỗi rồi. Anh không nên bị Trương Diệc Đình dụ dỗ, hôm đó anh say thật… Anh thật sự yêu em, em không biết khi chia tay em anh khó chịu bao nhiêu! Những ngày chia tay em, anh đau lòng, anh hối tiếc, mỗi ngày anh đều mất ngủ… Đừng rời xa anh được không? Sau này anh sẽ không để ý tới Trương Diệc Đình nữa, hôm đó anh say thật mà, em tha thứ cho anh…”



Lăng Vi chán ghét cau mày.



Hôm nay Hứa Tử Huân thay đổi tất cả cô từng biết về anh ta!



Cô đúng là bị mù mới có thể vừa ý loại người như vậy!



Một người đàn ông, không có một chút trách nhiệm!



“Làm loại chuyện đó, một bạt tai là có thể bỏ qua sao?”



Cô hí mắt nhìn anh ta: “Uống say chính là lý do lạc lối?”



Lúc Diệp Đình xông vào nhà cô, cũng uống say, còn trúng xuân dược rất mạnh, cũng không ép buộc cô làm chuyện kia! Lúc ấy, chỉ cần anh không đứng đắn, cô tuyệt đối không chạy thoát!



Phẩm chất một người đàn ông như thế nào, không phải dùng miệng nói!



Lăng Vi thật xem thường đàn ông như Hứa Tử Huân, khi sảng khoái, nói là nữ sinh dụ dỗ anh ta! Hối hận, liền đổ toàn bộ trách nhiệm lên người nữ sinh!



Tuy Trương Diệc Đình cũng là một tiện nhân, nhưng mà người đàn ông trước mắt còn ti tiện hơn!



“Buông ra! Tôi kêu anh buông ra! Chúng ta đã chia tay! Buông tay ——” Lăng Vi dùng sức giãy giụa, nhưng sức lực nhỏ của cô không có tác dụng.



Lăng Vi giận đến mức hai mắt đỏ như thịt sống, hận không thể há miệng xé keo dán sắt này!




Bên cạnh Lăng Vi, có không ít người vây quanh cô nói: “Hứa Tử Huân uống say rồi, cô đừng để trong lòng.”



Lăng Vi giận đến cả người bốc lửa, đúng là xấu hổ tới cực điểm! Chỉ cảm thấy cả người không thăng bằng, giống như mạch máu chảy ngược!



Cô mù bao nhiêu mới có thể cảm thấy người đàn ông này tao nhã lịch sự, ôn nhu hòa nhã?



Đám người vây quanh trong ba lớp, ngoài ba lớp, dày đặc, làm người ta hít thở không thông.



Lăng Vi chỉ cảm thấy chán ghét, muốn nôn!



Hứa Tử Huân bị đánh mấy quyền, đau đến nhe răng toét miệng!



Anh ta cắn răng nghiến lợi thét: “Đồ gái điếm! Cô cắm sừng lão tử, lão tử giết chết cô!”



Hứa Tử Huân đột nhiên hất tay, đẩy nam sinh kia ra, hướng tới mặt Lăng Vi.



Lăng Vi giận đến run lẩy bẩy, hoàn toàn không ngờ Hứa Tử Huân lại đột nhiên xông lên muốn đánh cô.



“Người của Diệp gia tôi —— ai dám động?!” Một cánh tay mạnh mẽ của đàn ông chen vào, anh cường thế nắm cánh tay đang quơ loạn của Hứa Tử Huân.



Giọng người đàn ông vô cung lạnh, sinh viên vây xem chỉ cảm thấy không khí chung quanh cũng bị đông lại!



Tất cả mọi người đều ngừng thở nhìn qua người đàn ông cao lớn này, người đàn ông cực kỳ anh tuấn! Mắt phượng nhỏ dài hơi híp, vẻ mặt lạnh như băng!



Trong mắt đầy lãnh khốc như động vật máu lạnh.



Trên người anh tản ra khí thế kiêu ngạo và cao cao tại thượng.



Nhất là khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng kia, mang theo tia bất cận nhân tình! Lúc này, có một sinh viên tham gia tiệc rượu của Laroe nhận ra anh: “Anh ấy là Tổng giám đốc Đỉnh Phong Quốc Tế!”