Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 147 : Đình Đình, tối gặp… (1)

Ngày đăng: 05:03 19/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa



“Đúng! Mấy ngày trước tôi gặp anh ấy ở tiệc rượu của Laroe!”



“Hả? Anh ấy là Tổng giám đốc Đỉnh Phong Quốc Tế? Quá trẻ! Quá đẹp trai! Đúng là chết người mà!” Các bạn học đều kinh hãi! Có ai chưa từng nghe Đỉnh Phong Quốc Tế! Đây chính là Tập đoàn tài chính lớn nổi tiếng thế giới! Có lần được bọn họ coi là mục tiêu phấn đấu cuối cùng, chẳng qua Tổng giám đốc Đỉnh Phong Quốc Tế vô cùng khiêm tốn, không chấp nhận phỏng vấn, cũng không tham gia tiệc rượu, có việc đều là trợ lý hoặc là thư ký ra mặt.”



Người đàn ông này thật sự là Tổng giám đốc Đỉnh Phong Quốc Tế?



Ánh mắt các bạn học nhìn chăm chú về phía Diệp Đình, tiếng nghị luận dần lớn, có bạn học dè dặt hỏi: “Sao Tổng giám đốc Đỉnh Phong Quốc Tế lại tới trường học chúng ta?”



Có một bạn học đột nhiên nghĩ tới: “Bởi vì… Lăng Vi là phu nhân của anh ấy ah!” Nói ra lời này, chính cô ta cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi, nhưng trong tiệc rượu của Laroe… Tổng giám đốc Diệp dẫn theo phu nhân đi tham dự!



Tất cả bạn học đều nhìn Lăng Vi, bọn họ không nghe nhầm chứ?



Nữ thần Lăng Vi của bọn họ… lại gả cho Tổng giám đốc Đỉnh Phong Quốc Tế?



Chuyện bao lâu rồi? Cho tới bây giờ chưa từng nghe ai nói nha!



Giả phải không?



Vừa rồi Hứa Tử Huân mới nói Lăng Vi bị bao dưỡng… Rốt cuộc là bao dưỡng? Hay là kết hôn thật?



Lúc này, thấy Lôi Tuấn bên cạnh Diệp Đình đang bẻ khớp tay thành tiếng.
Đuổi ra ngoài? Nào có chuyện dễ dàng như vậy! Mắt Diệp Đình lạnh băng! Vợ anh là để cho người khác đánh mắng sao?



Diệp Đình vung tay, Hứa Tử Huân hét thảm!



Hứa Tử Huân nhận ra người đàn ông này! Anh chính là người đàn ông đi dạo phố cùng Lăng Vi ngày ấy! Chính là anh, cướp đi phụ nữ vốn thuộc về anh ta!



Hứa Tử Huân chợt cảm thấy vô cùng nhục nhã!



“Là anh! Chính là anh! Là anh cướp đi Lăng Vi, là tên vô sỉ anh cho cô ấy uống thuốc mê hồn!”



Hứa Tử Huân như có hoang phát điên, rống giận liều mạng giãy giúa



Đột nhiên vang lên tiếng “rắc rắc”, Hứa Tử Huân thống khổ la hét, anh ta lại bẻ tay mình trật khớp!



“A ——” Đau!



Hứa Tử Huân đau đến cả người run lẩy bẩy, anh ta ôm cánh tay, mồ hôi lạnh chảy ròng, trong miệng không ngừng la hét.



Diệp Đình buông tay, liếc nhìn anh ta như nhìn con kiến.



Người có thể giãy giụa đến bẻ gãy chính cánh tay mình, chỉ số thông minh không ngang bằng anh, anh nửa chữ cũng lười nói.



Ngay cả liếc mắt lâu một chút cũng cảm thấy làm bẩn mắt anh.



Bạn học xem náo nhiệt rúc cổ, không tự chủ được thụt lùi về sau.



“Hứa Tử Huân… sao ngốc như vậy…” Có thể làm gãy tay mình, đúng là không bình thường.



“Tử Huân ——”