Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 1871 : Bảo vệ
Ngày đăng: 05:27 19/04/20
“Ôi trời ơi...” Mộ Khinh Hàn trợn mắt há mồm, nhiều “Yêu ma quỷ quái” thế này, là tìm diễn viên quần chúng từ đâu tới!
Hơn nửa đêm, còn có thể phát cơm hộp hả?
Tất cả mọi người đều đứng trong hành lang, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Mộ Khinh Hàn muốn đi đỡ Lôi Tuấn dậy, nhưng nhìn vào khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt của anh ta, cô thật sự không dám.
Cô nhìn thấy “Quỷ nữ lưỡi lưỡi” đưa tay vén đầu lưỡi lên, quỷ nữ đó vén đầu lưỡi lên đến bả vai, cô ấy khom người, đưa tay về phía Lôi Tuấn. Đỡ Lôi Tuấn đứng lên: “ Chú Tuấn, chú không sao chứ?”
“Quỷ nữ lưỡi dài” này là con gái của Lôi Niểu Niểu và Lý Thiên Mặc, Lý Đào.
Cô ấy vừa định khom người đỡ Lôi Tuấn dậy, lại phát hiện ra cái lưỡi dài này cực kỳ vướng víu, cô ấy hất cái lưỡi dài này ra phía sau, ai ôi... Động tác làm như nước chảy mây trôi, nhìn cực kỳ gọn gàng, lại hào sảng, có nội hàm, tất cả mọi người lớn ở trên hành lang đều cười phá lên sấm.
Mộ Khinh Hàn sắp cười đến điên luôn, cười nhiều đến nỗi bụng đau muốn chết. Cô cười mà nước mắt không ngừng tràn ra ngoài khóe mắt, cười to ha ha, rồi vội giơ tay lên lau nước mắt.
Càng buồn cười là, mặt của Lôi Tuấn được chát phấn trắng bệch, vừa rồi mặt đập xuống đất, làm phấn trắng trên mặt in hẳn trên thảm...
Anh ta được Lý Đào kéo lên, moi người cùng nhìn thấy trên thảm màu đỏ, in một cái mặt cương thi.
Hạ Tiểu Hi chống nạnh, nhe răng nanh quỷ hút máu, nhạo báng Lôi Tuấn: “Anh xem mình mập thành thế nào rồi, không khác gì cái bánh nướng bị ném trên đất vậy!”
Tất cả mọi người đều buồn cười... Hạ Tiểu Hi đỡ Lôi Tuấn đứng lên. Lôi Tuấn giả chết, dựa người vào người cô ấy, giống như con bạch tuộc tám vòi mềm nhũn.
“Chuyện gì vậy, sao mọi người đều đi ra hết rồi?” Lăng Vi và Kaya vừa mới chạy từ phòng bếp tầng một lên, đều mờ mịt đi đến.
Hai cô không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lăng Vi nhìn thấy Hàn Hàn đang ngồi xổm ở trên hành lang, một tay ôm bụng, một tay lau nước mắt.
Cô cho rằng đứa nhỏ này bị dọa sợ đến phát khóc...
Lăng Vi chay nhanh tới, ôm Mộ Khinh Hàn: “Hàn Hàn đừng sợ, dì chỉ đùa với cháu mà thôi. Chúng ta chỉ đùa với cháu...”
Lôi Niểu Niểu nói: “Mình thật hối hận...”
Cô ấy nhéo nhéo mặt mình: “Mọi người đeo mặt nạ, chỉ cần tháo mặt nạ xuống là xong chuyện, mọi người nhìn mặt của em này...”
Khuôn mặt cương thi được cô ấy vẽ —— trắng bệch, ngốc nghếch.
Cô ấy tẩy trang rất tốn công.
Lôi Tuấn nói: “Hai anh em ta đều ngu...”
Người khác đều đeo mặt nạ, chỉ có hai người bọn họ là cực khổ! Phải tốn công lau mặt!
“Chỉ có cô chú thôi hả?” Đô Đô chỉ chỉ vào khuôn mặt đầy máu của mình, nói: “Lớp hóa trang của cháu, không tốn sức hơn so với cô chú sao?”
“Ha ha ha...” Tất cả mọi người đều vui vẻ cười vang.
Diệp Thần muốn nhấc chân đạp cô ấy. Lăng Vi đã vội vàng kéo Đô Đô đi, còn không mau chạy... nhìn tiểu Thần Thần nhà cô có vẻ như đang tức giận lắm rồi.
Sau khi tất cả mọi người đều đi mất, nói thế nào Mộ Khinh Hàn cũng không dám ở căn phòng này nữa...
Diệp Thần mang cô ấy trở về phòng của mình, anh áy náy nói: “Người nhà anh đều cực kỳ thích đùa, em đừng để ý.”
Cô mỉm cười, mặt đầy thẹn thùng nói: “Em không ngại... Nhưng em muốn đi vệ sinh, mà không dám đi một mình...”
Diệp Thần: “...”
Anh nhìn chằm chằm vào cô ấy một lúc, cô ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Anh hít thật sâu, dịu dàng nói: “Anh đi cùng em.”