Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1872 : Nữ thần văn thơ

Ngày đăng: 05:27 19/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa



Mộ Khinh Hàn thật sự hơi sợ. Mót đái, nhưng lại không dám đi vào nhà vệ sinh.



Cô ấy sợ có một bàn tay đột ngột thò ra từ trong bồn cầu.



Diệp Thần đi vào phòng vệ sinh với cô ấy. Anh bật đèn lên, sau đó đi ra, đứng giữ ở cửa.



Cô vừa đi vào trong, vừa làm ra vẻ tội nghiệp nói với anh: “Anh Thần, anh hát cho em nghe đi... không nghe thấy giọng của anh, em sẽ cảm thấy sợ.”



Diệp Thần: “...”



Anh buồn cười gật đầu: “Được, em mau đi đi, đừng cố nhịn nữa... anh sẽ hát cho em nghe.”



Sống đến từng này tuổi, nhưng Diệp Thần chưa bao giờ làm qua loại chuyện như đứng hát ở cửa phòng vệ sinh đâu...



Mộ Khinh Hàn đỏ bừng mặt, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vào anh, hiển rõ ràng vừa rồi đã thật bị dọa sợ.



Anh vừa mới nói “Đừng cố nhịn” cái gì gì đó, làm cô xấu hổ chỉ muốn độn thổ xuống đất.



Cô đi nhanh vào phòng vệ sinh, cảm giác nếu cô đi vệ sinh, anh sẽ có thể nghe thấy tiếng động. Bởi vì anh đứng rất gần, ngay ở cửa.



Cô sợ anh ta nghe thấy, lại cảm thấy lúng túng. Cô đứng yên, không dám đi tiểu, chờ thích ứng được với hoàn cảnh, cô quay đầu ra ngoài nói: “Anh Thần, em không sợ nữa, anh cứ đi đi.”



Diệp Thần còn đang hát: “Người yêu ơi, em đừng sợ. Có anh bầu bạn cùng em ở dưới ánh trăng, cho dù có đến chân trời, cho dù có đến góc bể... Chúng ta cùng nắm tay nhau ngao du, mang theo kết tinh hạnh phúc của chúng ta...”



Mộ Khinh Hàn muốn cười phá lên, ca từ của bài hát này thật là thú vị, cô chưa bao giờ nghe thấy, chắc là anh Thần cao hứng hát.



Cô chờ nghe thấy bên ngoài không có tiếng động, mới dám đi vệ sinh, rốt cuộc bây giờ cô mới biết ý nghĩa của câu nói: “Bị sợ ra tiểu” là thế nào.



Cô thật sự bị sợ đến mót tiểu.



Cô rửa mặt, ra khỏi phòng vệ sinh, vừa mới mở của nhà vệ sinh ra, cô đã thấy Diệp Thần vẫn còn đứng canh ở cửa...



Mặt của Mộ Khinh Hàn dần nóng lên! Vừa rồi anh ấy... không đi?



Ôi trời ơi! Vậy chẳng phải là anh ấy nghe thấy hết sao?



Mộ Khinh Hàn xấu hổ đến nỗi chỉ muốn tìm cái khe độn thổ xuống đất. A a a —— tại sao có thể như vậy?!
Bây giờ cô muốn quăng lưới lớn, chỉ cần có bốn hoặc năm bản thảo được sử dụng, cô sẽ có tiền chi trả cho lần lọc máu sau của cha.



Một tháng dần trôi qua, buổi trưa ngày 30 tháng 9, trước kỳ nghỉ mười một ngày một ngày, Mộ Khinh Hàn nhận được tiền nhuận bút!



“ Mộ Khinh Hàn, có hóa đơn chuyển tiền của cậu này... Tổng cộng mười hóa đơn, và một quyển tạp chí được gửi tới.” Người nói chuyện là lớp trưởng Hứa Tuấn Khải, cậu ta là thiếu niên tràn đầy sức sống, bởi vì thích đá banh, nên da hơi đen.



Mộ Khinh Hàn hơi kinh ngạc, không ngờ rằng, mười bản thảo đều được thông qua!



Mười bản thảo!



Đều được thông qua ——



Lớp trưởng Hứa Tuấn Khải không đi ngay, mà ở lại nói chuyện với cô.



Hứa Tuấn Khải đưa hóa đơn chuyển tiền và tạp chí đặt ở trên bàn Mộ Khinh Hàn, tò mò hỏi: “ Mộ Khinh Hàn, dạo gần đây cậu gửi bản thảo cho tạp chí hả? Cậu giỏi thế, sao trước kia mình không phát hiện ra cậu viết văn giỏi nhỉ?”



“Mình viết lung tung mà thôi!” Mộ Khinh Hàn trả lời qua loa lấy lệ, bởi vì, cô đang xem mười hóa đơn chuyển tiền này, có tổng cộng bao nhiêu tiền.



100, 120, 50, 100, 70, 140... Mười tờ, tổng cộng 1160 đồng!



Nhiều vậy! Hiển nhiên, có mấy bản thảo được tính 70 đồng một ngàn chữ, 70 đồng đấy! Cái giá này được coi là cực kỳ cao ở trên báo đấy!



Biên tập đại nhân, bạn đúng là thiên sứ! Không chỉ có tiền nhuận bút cao, còn chuyển tiền trước thời hạn, nếu không cứ như bình thường, nhanh nhất cũng phải một tuần lễ, mà chậm nhất cũng phải nửa tháng, thậm chí có người đến mấy tháng mới nhận được tiền nhuận bút.



Trong lòng Mộ Khinh Hàn dâng trào, cô gần như muốn hét lớn lên! 1160 đồng!



1160 đồng! Có tiền lọc máu cho cha rồi!



Cô kích động, cô phấn khích! Cô cầm mấy hóa đơn chuyển này, như cầm viên tiên đan cứu giúp sinh mạng của mình!



Đó là sinh mạng của cha cô, không ai biết, nếu không có số tiền này, cha cô sẽ chết.



Mà, có số tiền này, cha cô sẽ có cơ hội được sống.



Cô phải cố gắng kiếm tiền! Thay thận cho cha cô!



Mặc dù cô nghèo, nhưng chí không thể ngắn được!