Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1881 : Đêm se lạnh

Ngày đăng: 05:28 19/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa



“Nhanh đưa ra đây, có nghe thấy không hả?”



“Đưa… đưa cái gì… tôi không có gì hết.” tên phóng viên đang muốn chống chế.



Bí mật không thể công khai của Diệp Thần dễ chụp như vậy à? Hắn khó khắn lắm mới tóm được tin tức, hắn không nỡ giao ra.



Nhưng mà mấy người trước mặt quá vạm vỡ, quá dọa người, áp lực khiến cho da đầu hắn run lên.



Trong đó có một người hung ác nói: “Chụp hình là phạm pháp cậu có biết không? Muốn đến cục cảnh sát uống trà không hả?”



Tên phóng viên sợ run cầm cập, lập tức sợ hãi giao camera ra.



Học sinh ở bên cạnh xem náo nhiệt cũng không chịu tản ra, tuy không nhìn náo nhiệt thì cũng bởi vì Diệp Thần đang còn đó.



Anh đang ngồi kia kìa.



Tên bị Mạc Khinh Hàn cho một cái bàn phím vào mặt cũng lờ mờ bò lên…



Mạc Khinh Hàn vung tay với hắn ta: “Ngại quá… tôi nghĩ anh là tên côn đồ.”



Tên nhóc kia rộng lượng cười cười bày tỏ không thèm để ý.



Cậu ta che cái trán đỏ bừng nói: “Không sao… trán tôi thiếu u, cô cho tôi một cái u vừa lúc bổ não…”



“Haha…” bên cạnh có người cười lớn.



Cậu ta cũng cười rộ theo: “Cái đó, Diệp đại thần à, có thể ký tên cho tôi không?” Cậu ta tội nghiệp xoa cục u trên đầu.



Diệp Thần nhìn thoáng qua nhưng không cự tuyệt.



Tên nhóc kia thăm dò vài lượt, sau đó từng bước đi về phía Diệp Thần, lúc đi ngang qua sảnh thuận tiện cầm theo bút bi.



Sau đó cầm áo t-shirt màu vàng của mình, vẻ mặt thành kính nhìn Diệp Thần: “Thần ca à… anh là tất cả của tôi, bài nào của anh tôi cũng thuộc, ca từ anh viết thật có thâm ý, tôi cảm thấy anh là người tài giỏi, mỗi bài hát như đang kể chuyện cũ, hơn nữa bài ‘đêm se lạnh’ là bài tôi thích nhất, tôi cũng muốn có một tiểu thanh mai ngọt ngào như vậy….”




Cậu ta thành thật ngậm miệng, không nói gì hết, cậu ta là fan, cậu ta không thể trêu chọc phiền toái cho thần tượng được.



Diệp Thần ký một cái tên xinh đẹp lên áo t-shirt màu vàng của cậu ta: “Hiểu biết so với yêu còn đáng quý hơn.”



Diệp Thần hỏi: “Cậu tên là gì?”



Tên nhóc kia đột nhiên nói: “Tôi tên là… Lâm Nghệ Phong…”



Diệp thần ︰ “...”



“Phụt…” Mạc Khinh Hàn, Đô Đô và những người bên cạnh đều ngạc nhiên nhìn cậu ta.



Tên nhóc kia cười haha, đắc ý nói: “Tôi đùa thôi, tôi là Chu Đổng, Đổng Sự, Trưởng Đổng…”



“…”



Xung quanh có người châm chọc nói: “Sao không gọi là Châu Kiệt Luân luôn đi.”



Tên nhóc kia vò đầu nói: “Tôi cũng muốn làm Châu Kiệt Luân lắm nhưng mẹ tôi không cho, mẹ tôi nói tương lại tôi phải làm Đổng sự trưởng, cho nên gọi tôi là Chu đổng.”



Bạn học bên cạnh đều cười ra tiếng.



Diệp Thần ký tên xong viết thêm ba chữ: “Tặng Chu Đổng.”



Tên Chu Đổng này sợ người khác nhìn thấy vội vàng mặc áo vào chuồn khỏi tiệm net, cậu ta chạy vè cởi áo ra bày lên bàn thờ cúng.



Tên phóng viên kia nhìn hết mọi chuyện.



Trong lòng ngày càng chắc chắn… Lâm Nghệ Phong này chính là Diệp Thần.



Nhưng ngại mấy tên vạm vỡ ở đây, hắn không dám làm gì… nhưng mà lén theo dõi… thì không thành vấn đề.



Diệp Thần còn sống sờ sờ ra đó, hắn bí mật tới gần, phải cẩn thận một chút, sẽ có ngày nắm được bím tóc của Diệp Thần.