Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1882 : Giấy nợ 30 vạn

Ngày đăng: 05:28 19/04/20


Mạc Khinh Hàn sợ Diệp Hàn bại lộ thân phận, cố ý đòi về nhà, Diệp Thần lại nói: “Bây giờ đi lập tức càng khiến người khác hoài nghi, em làm việc xong trước rồi nói sau.”



Đô Đô cũng nói: “Đúng vậy, em còn chưa chơi game Internet!” Nói xong, tự động mở máy.



Tiểu Mập và đám người gầy cũng đi chơi.



Tin báo trang web luôn vang lên.



Mạc Khinh Hàn suy nghĩ, vẫn ngồi xuống, Diệp Thần có nhiều người bảo vệ như vậy, cô sợ gì!



Cô mở phần mềm trò chuyện ra.



Còn chưa xem gì, đột nhiên thấy lời mời kết bạn của Diệp Thần.



Nhấn đồng ý, thấy tên này trang bị lóe lòe chói mắt… quả thực có thể chọc mù mắt người khác.



“Phốc ——” Thì ra anh Thần… ngây thơ như vậy… vẫn thích chơi trang phục…



“Ting…”



Mạc Khinh Hàn mở khung chat, cười trêu ghẹo anh: “Lối ăn mặc này của anh thật lả lơi, không giống phong cách của anh….”



Diệp Thần nói: “Vừa mua 1500 đồng…”



Mạc Khinh Hàn nổi giận: “Anh ngu à! Sao anh không tìm em mua! Em bán cho anh!”



“…”



Diệp Thần ở bên cạnh lắc đầu, sau đó lại đánh chữ: “Heo trước sau vẫn là heo… Trải qua mười ngàn năm rửa tội, nó cũng vẫn là heo.”



Tiểu gia ta còn không trị giá bằng 1500 đồng!



Ngốc!



“Phốc ——” Mạc Khinh Hàn buồn cười tắt khung chat, trong đầu nghĩ, vị gia này cũng không ngại tốn sức, liền ngồi bên cạnh, không nói thì nhắn tin.



Mạc Khinh Hàn lên mạng, tìm được mục biên tập, gửi tin.



“Ting ——”



“Ting ——”



“Ting ——”
Nhưng hình như mẹ cô lấy hộ khẩu về quê làm chứng từ để chữa bệnh cho ba, nghe nói quốc gia có thể thanh toán một số tiền thuốc.



Hộ khẩu không có ở nhà…



Diệp Thần lại nói: “Sổ hộ khẩu? Vậy không dễ dàng, anh đi mượn cho em.”



“Dùng của người khác? Vậy có thể được không?”



Diệp Thần suy nghĩ, nói: “Sách em đã đăng. Chờ sổ hộ khẩu cũng phải nửa tháng. Nếu không lên đề cử được, rất ảnh hưởng thành tích nha!”



Nói xong, anh lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho một anh em của anh: “Này, Nhị Bính. Mượn chứng minh nhân dân và thẻ ngân hàng của cậu! Đúng! Mượn cậu là để ý cậu, mau đem tới cho tiểu gia.”



Tốc độ của bạn anh rất nhanh, mười phút đã lái xe tới, ném bản sao chứng minh nhân dân và thẻ ngân hàng xuống, không hỏi một tiếng, trực tiếp lái xe đi.



Đây là tín nhiệm bao lớn ah, Nhị Bính này… không sợ người ta cầm chứng minh nhân dân của anh ta đi làm chuyện xấu…



“Cho em!” Anh nhét thẻ vào trong tay cô.



“Thẻ ngân hàng này không dùng sao? Sau này tiền nhuận bút trang web phải giữ ở đây.”



Diệp Thần bình tĩnh nói: “Không dùng. Em không có chứng minh nhân dân, làm thẻ quá vất vả. Em dùng trước đi.”



Mạc Khinh Hàn kiên trì nói: “Lấy tiền ra cho anh ấy đi, em lấy tấm thẻ này là được.”



“Sao em phiền như vậy, cho em thì em cầm đi!”



“…” Mạc Khinh Hàn nhìn anh chằm chằm.



Anh không kiên nhẫn khoát tay: “Vậy thì lấy đi. Ma Cơ*!”



(*) Chỉ người nói chuyện dài dòng.



Hai người đi tới ngân hàng rút tiền, Diệp Thần nhập mật mã. Mạc Khinh Hàn khó hiểu hỏi: “Anh biết mật mã của anh ấy?”



Sao dùng thẻ này thuận tay như của chính anh vậy? Không phải là thẻ của anh chứ?



Diệp Thần khựng lại, chớp mắt nói: “Mật mã của Nhị Bính là sinh nhật cậu ấy. Tên ngốc này là tứ đại ngốc điển hình, lấy sinh nhật đặt mật mã…”



Mạc Khinh Hàn nhấn chọn số tiền… 320369 đồng.



“Chục, trăm, ngàn, vạn, một trăm ngàn…” 320 ngàn?