Yêu Thương Tựa Không Khí

Chương 36 : Sáng sớm

Ngày đăng: 21:02 19/04/20


Buổi sáng bảy giờ, Trình Duyệt theo thói quen nhiều năm qua dưỡng thành mà đúng giờ tỉnh dậy, chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là một lồng ngực rộng rãi rắn chắc, làn da màu mật ong trước mắt ấy còn tản ra nhiệt độ ấm áp nữa. Trình Duyệt dụi dụi hai mắt còn đang ngái ngủ của mình, kết quả của việc say rượu là buổi sáng khi tỉnh dậy đầu sẽ đau như muốn nứt ra, hiện giờ nhìn lồng ngực trước mắt mình, Trình Duyệt chỉ cảm thấy đầu càng đau kịch liệt hơn trước.



Tình cảnh tối hôm qua dần dần hiện lên trong đầu, bị Ngụy Thánh Hiên đưa vào quán bar, uống say, khi tỉnh lại thì đã ở trên giường, trong lúc mơ hồ đó gặp được Diệp Kính Hy, sau đó thì sao? Sự tình phát triển theo phương hướng không thể tưởng tượng nổi, không biết có phải là do say rượu hay không, thân thể của mình lại đặc biệt mẫn cảm, cư nhiên còn mặt dày cùng người nọ triền miên cả một đêm.



Vốn là có thể cự tuyệt, kết quả lại bởi vì quá mức nhớ thương mà từ bỏ giãy dụa, ngoan ngoãn tiếp nhận sự tiến nhập của đối phương, bị người ta tạo thành tư thế quỳ úp sấp áp ở trên giường, quần áo nửa mặc nửa cởi, cứ như vậy mà… Làm.



Hiện tại nên làm gì mới tốt đây? Trình Duyệt có chút đau đầu nhíu nhíu mày.



Diệp Kính Hy tựa hồ còn chưa có tỉnh lại, tiếng hít thở vẫn đều đều như trước. Trình Duyệt nhân cơ hội quan sát căn phòng này một chút. Rèm cửa màu xanh thẫm được buông xuống, che khuất ánh mặt trời ở bên ngoài, mơ hồ có thể thấy rõ tấm thảm trắng như tuyết ở trên mặt đất, chiếc giường thì lớn tới nỗi bốn người nằm chung cũng còn vừa, ga giường bằng nhung có màu xanh thẫm như rèm cửa, bởi vì động tác kịch liệt tối hôm qua mà nhàu nát rối tung lên, mặt trên còn lưu lại chút dịch thể dính dính, thậm chí còn có thể ngửi thấy được mùi vị xạ hương đặc thù của nó.



Mà khoa trương nhất chính là, trên vách tường trắng tinh trong phòng treo đầy là roi, dài có ngắn có, đủ loại đủ kiểu.



Trình Duyệt lại càng hoảng sợ, mấy căn phòng trong quán bar đều là theo phong cách này sao? Hay là do Diệp Kính Hy nhiều năm không gặp đã có mấy cái sở thích quái gở gì đó rồi, trở nên thích thú với những đạo cụ này?



Xa nhau nhiều năm như vậy, Trình Duyệt đối với Diệp Kính Hy sau khi gặp lại hầu như hoàn toàn không biết gì cả. Chỉ từ trong miệng của Giang Tử Đông nghe được chút chuyện về anh, biết anh sáng lập ra tập đoàn Long Hoa, trở thành kẻ mạnh nhất nổi danh trong giới kinh doanh. Mấy năm nay anh đã làm cái gì, thay đổi nhiều hay ít, Trình Duyệt hoàn toàn không biết. Cũng bởi vì như vậy, đột nhiên gặp mặt thế này khiến trong lòng Trình Duyệt cực kỳ khủng hoảng.



Thời gian xa nhau dù sao cũng đã lâu lắm rồi, hơn mười năm thôi cũng đủ để một người hoàn toàn thay đổi. Huống hồ là đoạn tình cảm này ngay từ đầu đã không thể giữ chặt được, còn bị chính tay mình chôn vùi nữa chứ.



Nghĩ tới đây, Trình Duyệt không khỏi cười khổ một cái.



Hệt như một tên ngốc mà đợi chờ người này lâu như vậy, thiếu chút nữa thì quên mất, cho dù có đợi được đi nữa, anh từ lâu đã không còn là người yêu của mình như năm nào rồi.Thời gian trôi đi, người cũng thay đổi.



Tuy rằng tối hôm qua nhất thời xung động mà làm chuyện thân mật như vậy, thế nhưng khi đã hoàn toàn tỉnh táo lại rồi, bỗng cảm thấy người đàn ông đang ôm mình đây sao mà xa lạ đến thế. Gương mặt kia đã không còn sự ngây ngô của thời tuổi trẻ, cánh tay ôm mình lộ ra sự bá đạo mà tựa hồ còn mang theo cả dục vọng muốn chiếm giữ mạnh mẽ, khắp người anh chỗ nào cũng tản ra khí tức của một người đàn ông chín chắn trưởng thành, cái loại mị lực khiêu gợi này, như là một loại độc dược, thấm vào sâu dưới đáy lòng Trình Duyệt từng chút từng chút một.



Anh vẫn như trước đây, có một sức hấp dẫn trí mạng đối với mình. Thế nhưng, hai người hôm nay đã không còn giống như trước nữa. Anh hẳn đã theo sự sắp xếp năm đó mà kết hôn với Tang Du, bây giờ là người có gia đình rồi. Trình Duyệt đột nhiên cảm thấy cực kỳ hối hận, tối hôm qua làm cái loại chuyện này, hôm nay muốn kết thúc cũng khó. Trong lòng thậm chí còn dâng lên một cổ hổ thẹn cùng tự trách. Người ta dù sao cũng là người có gia đình rồi, mình đây rốt cuộc là cái gì chứ?



Trình Duyệt phiền muộn ấn ấn huyệt thái dương, muốn đứng dậy, lại bị cánh tay của Diệp Kính Hy đang đặt ở bên hông dùng sức lôi trở về.



Anh tỉnh rồi sao? Trình Duyệt giật mình ngẩng đầu lên, quả nhiên đập vào mắt là cặp mắt thâm thúy của Diệp Kính Hy. Ánh mắt ấy cứ bình thản nhìn chăm chú vào mình, con ngươi đen láy có nhiều tình tự phức tạp hơn, như là có một sức mạnh kỳ quái nào đó, hấp dẫn mình tiến sâu vào trong đấy.



Trình Duyệt vội vàng hoảng loạn quay mặt đi, gạt ra bàn tay đang đặt bên hông mình, yên lặng ngồi dậy muốn mặc quần áo, ánh mắt quét quanh phòng một lát, phát hiện hiện áo sơ mi của mình đã bị ném tới bên cửa sổ, không thể nào với tay lấy được.



Trình Duyệt có chút xấu hổ, không thể làm gì khác hơn là kéo chăn lên, che lại thân thể trải đầy vết tích mờ ám của mình.



Diệp Kính Hy cũng ngồi dậy, nhẹ giọng nói: “Tối hôm qua mệt rồi phải không? Ngủ thêm một chút đi. Hoặc là nếu em đói bụng thì ăn chút gì trước nhé?” Thanh âm khàn khàn trầm thấp cực kỳ gợi cảm, ngữ khí cũng cực kỳ ôn nhu. Diệp Kính Hy cúi xuống muốn hôn lên trán Trình Duyệt, lại bị Trình Duyệt cứng ngắc tránh ra.



“Tôi… Tối hôm qua uống say.” Trình Duyệt cẩn thận lựa lời nói, bởi vì đêm qua rên rỉ quá mức mà giọng nói cũng khàn tới nỗi không nghe ra được, Trình Duyệt xấu hổ cúi đầu, nhẹ giọng nói, “Tối hôm qua xảy ra chuyện gì tôi không nhớ rõ lắm, hy vọng anh… Đừng để bụng.”



“Ừ, rồi sao nữa?”



Ngược lại với sự khẩn trương căng thẳng của Trình Duyệt, Diệp Kính Hy trông có vẻ cực kỳ trấn định.



Trình Duyệt nắm chặt lấy chăn, bị ánh mắt của đối phương chăm chú nhìn vào, ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn hơn trước.



“Ý của tôi là, bởi vì say rượu cho nên mới mất đi lý trí, chuyện phát sinh dưới loại tình huống này tốt nhất là nên quên đi, đối với cả hai đều tốt.” Trình Duyệt gian nan nói ra từng câu từng chữ, ngón tay càng siết chặt hơn, “Tôi không nhớ rõ tình huống tối qua cho lắm. Tôi cũng có cái sai của mình, dù sao thì cũng là do uống say quá, anh cứ xem như là… Mơ đi.”Một lúc lâu sau, Diệp Kính Hy mới hơi nhướng nhướng mày, “Em nói xong rồi?”



Trình Duyệt gật đầu.




“Giỡn đủ chưa hả?” Diệp Kính Hy sầm mặt cắt lời hắn. Trầm mặc trong chốc lát mới mở miệng nói: “Anh có chuyện muốn nói với cậu.”



Thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh trai, Diệp Kính Huy cũng thức thời mà bớt cà chớn lại, “Ừm, anh nói đi.”



Diệp Kính Hy trầm mặc một chút, nhẹ nhàng nhắm mắt sắp xếp lại suy nghĩ của mình, sau đó bình tĩnh nói —



“Người nọ tên là Trình Duyệt, là người đầu tiên anh quen sau khi về nước học đại học mấy năm trước. Trình Duyệt là người đầu tiên anh thích nhất, cũng là người duy nhất mà anh yêu qua ngần ấy năm nay.”



***



Suy nghĩ của tác giả: Ai nha nha, Diệp đại ca thật là có khí thế, Chanh Chanh đáng thương bịa ra nhiều lý do như vậy, đều bị anh nghiêm mặt bác bỏ hết cả.



Thủ đoạn trực tiếp mau lẹ, chính là khí thế của một đế vương công đó nha.



Cho nên Chanh Chanh à, anh cứ ở đó chờ bị ăn đi ha!



Đại Chanh: Khụ, bị ăn… Tôi cũng chịu đi, thế nhưng, có thể hay không, đừng cho người ngoài nhìn thấy? Rất mất mặt…



Diệp Nhị: Tôi không phải là người ngoài mà, tôi với Diệp Đại là anh em ruột thịt đó nha. Hơn nữa, tôi cũng chưa thấy gì nhiều đâu, chỉ nhìn thấy trên người anh có rất là nhiều dấu vết, chậc, quả thật kịch liệt mà…



Má Điệp: Tư Minh!! Mau tới đưa cái tên biến thái nhà anh lôi đi đi!!



Tư Minh: Ừ, Diệp Kính Huy, em qua đây.



Diệp Nhị: Làm chi?



Tư Minh: Có muốn lấy lại bằng lái không?



Diệp Nhị: Không phải ở chỗ lão đại sao?



Diệp Đại: Hả? Gọi anh sao? À, bằng lái xe đó hử, cái đó anh đã sớm dưa cho Tư Minh rồi, lẽ nào còn phải báo lại cho chú biết à?



Diệp Nhị: Em nhìn nhầm anh rồi…



Diệp Đại: Chú không nhìn nhầm anh đâu, anh đó giờ vẫn vậy mà, lẽ nào chú mới phát hiện sao?



Tư Minh: Lại đây nào, lấy bằng lái rồi chúng ta lái xe đi đâu hóng gió đi, đừng ở lại đây cản đường anh hai em nữa.



Diệp Nhị: Được rồi được rồi, tôi đụng phải nhiều người như vậy, lấy được bằng lái không dễ dàng gì đâu a, vì bằng lái mà tạm thời tôi sẽ hy sinh thú vui nhìn lén Trình Duyệt của tôi vậy. Dù sao thì sau này cũng sẽ có cơ hội mà.



Đại Chanh: Sao tôi lại có cảm giác như mình đang bước vào hang sói thế này, mấy tên này là loại người gì a…



Má Điệp: Đại Chanh anh giờ mới rõ sao…