Yêu Thương Tựa Không Khí

Chương 37 : Anh hai

Ngày đăng: 21:02 19/04/20


Diệp Kính Huy kinh ngạc há hốc mồm, trong ấn tượng của hắn, ông anh mình vẫn luôn là một tên cuồng công việc, chỉ lo làm ăn, thủ đoạn trên thương trường vô cùng tàn nhẫn, lúc nào cũng mang cái dáng vẻ lạnh lẽo như băng không cho người ta tới gần, còn tưởng rằng anh là cái loại đàn ông chỉ để ý tới sự nghiệp chứ chẳng thèm quan tâm tới tình yêu, không nghĩ tới, anh cư nhiên cũng có một tâm sự ẩn sâu như vậy.



Có lẽ là do ẩn sâu như thế, cho nên bây giờ nói ra, cái loại tình tự bị kiềm nén lâu ngày này càng khiến cho một người hay cười đùa cợt nhả như Diệp Kính Huy cũng không khỏi bị cảm hóa, nói không nên lời một câu trêu đùa nào, chỉ có thể trầm mặc nghe anh thuật lại chuyện cũ mà thôi.



“Khoảng thời gian bị ba đưa về nước học tập một mình, tâm tình của anh vẫn luôn không tốt. Từ nhỏ ở New York lớn lên, đối với các phương diện trong nước không quá hiểu rõ, một mình một người ở đây quả thật rất không quen. Trình Duyệt là đàn anh của anh, lúc đi báo danh mới quen được, sau đó đã giúp đỡ anh rất nhiều.”



“Ở chung với Trình Duyệt thoải mái dễ chịu vô cùng, tụi anh rất nhanh đã trở thành bạn bè tốt. Sau này, ba Trình Duyệt mang bệnh nặng, anh nhất thời xung động mà chạy tới nhà tìm người ta, cùng Trình Duyệt trải qua Tết âm lịch. Ngày đó khi cha Trình Duyệt qua đời, anh ấy ôm anh khóc cả một đêm, cũng là vào lúc ấy, anh mới phát hiện, cảm nhận mà anh dành cho Trình Duyệt không còn đơn giản là bạn bè nữa rồi.”



“Anh thích Trình Duyệt.”



Như là đang hồi tưởng lại chuyện cũ năm đó, Diệp Kính Hy hơi dừng lại trong chốc lát.



Diệp Kính Huy hiếu kỳ nói: “Sau đó thì sao? Với tính cách của anh, thích người ta rồi hẳn sẽ tìm cách theo đuổi tới cùng, đúng không?”



Diệp Kính Hy trầm mặc một chút, hơi nhếch nhếch khóe môi nói: “Chính xác là như vậy.”



“Quá trình theo đuổi rất khó sao?”



Diệp Kính Hy lắc đầu, “May là người ta cũng thích anh, cho nên, quá trình tụi anh đến bên nhau cũng cực kỳ tự nhiên thuận lợi. Anh và Trình Duyệt ra ngoài trường thuê một căn nhà ở chung, khoảng thời gian ấy, vô cùng hạnh phúc.”



“Chỉ là…” Diệp Kính Hy dừng một chút, ánh mắt dần dần trở nên thâm trầm, “Chuyện tụi anh sống chung rất nhanh đã bị ba mẹ phát hiện.”



“Ba tìm bạn bè trong nước của mình phái người theo dõi tụi anh, còn chụp được rất nhiều ảnh.”



“Về sau… Chú cũng biết đấy, trong nhà gặp khủng hoảng, Thiên Vũ đối mặt với nguy cơ phá sản, ba thì nhập viện, mẹ thì bận rộn tới sứt đầu mẻ trán, ba anh em chúng ta đều bị gọi về nhà để thương lượng đối sách.”



Diệp Kính Huy cũng nhớ lại chuyện khi đó, tiếp lời anh nói: “Khi đó chúng ta cùng đường mạt lộ, Tang gia là hy vọng duy nhất, bọn họ đồng ý hỗ trợ, thế nhưng lại muốn làm thông gia với nhà mình, đồng thời chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của Thiên Vũ. Anh vẫn luôn không đồng ý, nguyên nhân là bởi vì Trình Duyệt sao?”



Diệp Kính Hy gật đầu, “Anh yêu Trình Duyệt, muốn cùng người mình yêu ở bên nhau, thậm chí đã hứa hẹn với người ta sau này sẽ ra nước ngoài kết hôn, nhẫn cũng đã mua tặng luôn rồi. Chuyện thành thân với Tang Du đương nhiên anh không đồng ý.”Cho nên đoạn thời gian đó mới chịu đựng thống khổ nhiều như vậy, đi khắp nơi tìm người cầu xin, vì Thiên Vũ mà bỏ cả tự tôn của mình, cho dù chỉ là một hy vọng nho nhỏ cũng không muốn buông tha. Bởi vì Diệp Kính Hy biết, nếu như anh buông tay rồi, cũng có nghĩa là tình yêu của anh và Trình Duyệt sẽ đi tới kết thúc.



Ngay khi anh rốt cuộc cũng tìm được một chút hy vọng, có thể dùng phương thức khác để giúp Thiên Vũ vượt qua cửa ải khó khăn này thì…



“Trình Duyệt… Đột nhiên nói chia tay với anh. Lý do là vì mẹ Trình đã phát hiện, không đồng ý cho cả hai ở bên nhau.



Diệp Kính Hy ấn ấn huyệt thái dương có chút đau nhức của mình, đoạn thời gian ấy đã qua lâu như vậy rồi, thế nhưng mỗi khi nhớ tới vẫn khiến cho anh đau khổ không thôi.



“Anh cả đêm chạy về nước, thậm chí còn ở trước mặt mẹ Trình quỳ xuống…”



“Kết quả vẫn là Trình Duyệt cố chấp, muốn chia tay với anh…”
Diệp Kính Hy ngưng người, tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm thằng em cá tính kỳ quặc của mình một cái, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Cảm ơn em.”



Diệp Kính Huy hừ một tiếng, tiện tay ôm lại anh hai mình.



Từ khi ra đời tới nay, hai anh em song sinh bị cha mình ép phải xa nhau, tuy rằng ngoài miệng chưa bao giờ gọi anh một tiếng anh hai, thế nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ tới người anh ở phương xa đã cùng nhau chào đời với mình. Dù sao thì thân tình máu mủ không thể bị chút khoảng cách này làm mờ nhạt đi được, trên người cả hai suy cho cùng vẫn đang chảy chung một dòng máu mà.



Từ nhỏ đến lớn vẫn chưa bao giờ ôm nhau thân thiết thế này, bây giờ chỉ một cái ôm đơn giản thôi cũng đã làm cho tình cảm anh em giữa hai người họ nhích lại gần hơn không ít…



Diệp Kính Huy nhếch miệng cười cười, cố sức vỗ vỗ vai lão đại nhà mình, “Thôi anh quay lại với Trình Duyệt đi, có cần cái gì thì cứ nói. Đừng nói là cung cấp giường miễn phí cho anh, tất cả đạo cụ trong phòng cũng cho anh mặc sức chọn đó.”



Diệp Kính Hy buông hắn ra, nhíu mày nhíu mặt nói: “Chỉ biết cậu chỉ nói được vài câu tiếng người thôi mà.” Xoay người đi vào trong phòng, lúc đi tới cửa còn quay đầu lại nói, “Khoan hãy nói cho Kính Văn đã nhé.”



Diệp Kính Huy “Ừ” một tiếng, chờ anh vào trong phòng đóng cửa lại rồi liền vội vàng lấy di động ra gọi cho Diệp Kính Văn một cú điện thoại.



“A lô, Kính Văn hả, anh nói cho chú biết một chuyện cực kỳ kinh khủng nha, chú trước tiên phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt đó…”



Diệp Kính Văn đầu dây bên kia tựa hồ như vừa mới rời giường, đang đánh răng, lười biếng nói: “Nói mau đi, anh nhiều lời vô ích như vậy làm gì.”



“Anh nói cho chú nghe, lão đại nguyên lai vẫn luôn thích một người, còn là nam nữa, thâm tình đến độ yêu hơn mười năm luôn đó nha… Người nọ chú cũng gặp qua rồi đó, chính là Trình Duyệt mà lần trước anh đụng vào, mang tới chỗ chú khám đó. Thật không nghĩ tới nha, lão đại của chúng ta còn có một chuyện tình bi thảm thương tâm khiến người nghe phải rơi đầy nước mắt như vậy. Nè, có đang nghe không đó? Sao không nói gì hết vậy?”



Diệp Kính Văn trầm mặc trong chốc lát mới hỏi: “Lão đại anh nói… Là ai?”



“Anh hai chú chứ ai a.”



“……”



Bên tai đột nhiên vang lên một trận tiếng lộp bộp lộp bộp, Diệp Kính Huy tà ác giương khóe môi lên, “Thế nào? Mới nghe tí xíu thôi đã kinh hãi rồi hả?”



Diệp Kính Văn trầm mặc một chút, bình tĩnh nói: “Cũng không đến nỗi kinh hãi cho lắm, ngón tay hơi run thôi, bàn chải đánh răng với ly xúc miệng bị rơi vào bồn cầu ấy mà.”



***



Suy nghĩ của tác giả: Diệp đại ca thật sự là một người đàn ông thâm tình, haizz… Làm anh hai nên anh đã chịu nhiều giày vò rồi.



Cái ôm của lão đại và lão nhị thật là ấm áp 5555, khiến cho một người là con gái một như tôi thật ước ao đố kị a~ Hận!