Yêu Thương Tựa Không Khí

Chương 38 : Vô song

Ngày đăng: 21:02 19/04/20


Trình Duyệt mặc bộ đồ tắm màu trắng chỉnh lại giường chiếu một chút, vừa thấy Diệp Kính Hy vào phòng liền vội vã cúi đầu, tháo tấm ga giường bị dính đầy dấu vết mờ ám kia cuộn thành một cục bỏ vào toilet. Từ toilet đi ra thuận tiện cầm chiếc khăn mặt ngồi trên giường lau tóc, nhẹ giọng hỏi: “Anh với em trai nói gì thế? Sao lại trò chuyện lâu như vậy?”



Diệp Kính Hy khẽ cười cười: “Thay em dạy dỗ nó một chút, sau này nó sẽ không nói bậy trước mặt em nữa.” Diệp Kính Hy đi tới bên cạnh Trình Duyệt ngồi xuống, vươn tay tính lấy khăn mặt trong tay Trình Duyệt, Trình Duyệt không cho, anh lại kiên quyết đoạt lấy, cố chấp nói: “Tới đây, anh giúp em lau tóc.”



Trình Duyệt không thể làm gì khác hơn là cúi đầu xuống, mặc cho ngón tay của anh mang theo độ mạnh yếu dịu dàng lau tóc cho mình, trong căn phòng an tĩnh chỉ còn lại tiếng sột soạt nho nhỏ, bầu không khí cũng dần trở nên ái muội hơn.



Diệp Kính Hy cẩn thận lau tóc Trình Duyệt cho khô, sau đó dùng ngón tay vuốt nó cho chỉnh tề. Mái tóc đen mềm mại dán ở bên tai khiến toàn bộ đường nét gương mặt của Trình Duyệt trông càng điềm đạm hơn. Diệp Kính Hy càng nhìn càng thích, hai mắt ở trên mặt Trình Duyệt như bị đông lại mà không nỡ rời đi.



Trình Duyệt nhìn anh có chút xấu hổ, nhẹ giọng đánh vỡ trầm mặc: “Anh tối hôm qua, cũng trùng hợp vậy sao, tới đây à?”



Diệp Kính Hy hơi nở nụ cười, đem khăn mặt vắt lên đầu giường, nói: “Kính Huy ngày hôm qua đụng phải một người, trùng hợp tên cũng là Trình Duyệt, anh lo đó là em nên mới đi tra xét một chút, kết quả lại là em thật. Nó cho em thẻ thành viên của quán bar, anh sợ em tò mò tới đây xảy ra chuyện nên mới chạy lại quán xem.”



Hoá ra người này ở trong quán ôm cây đợi thỏ a. Cũng thật là trùng hợp, Ngụy Thánh Hiên hôm qua lại cứ khăng khăng muốn đưa mình tới đây chơi, kết quả thật sự gặp được anh. Nếu không phải là Ngụy Thánh Hiên rủ đi, Trình Duyệt khẳng định sẽ không chủ động tới những chỗ thế này.



Diệp Kính Hy tựa hồ cũng nghĩ tới điểm này, thuận miệng hỏi: “Tối hôm qua em bảo Ngụy Thánh Hiên mang em tới đây, hắn muốn làm gì em biết không?”



Trình Duyệt lắc đầu: “Em cũng không rõ lắm.”



Diệp Kính Hy khẽ nhíu mày: “Theo anh biết thì Giang Tử Đông và Ngụy Thánh Hiên là bạn bè, có thể đây là ý tứ của anh ta.”



“Ừm…”



“Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa, anh nghĩ Giang Tử Đông không có ác ý gì đâu. Bất quá sau này em nên ít tới mấy chỗ như thế này đi, ở đây rất loạn, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì em không có biện pháp ứng phó đâu.”



Trình Duyệt ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm… Biết rồi.”



Diệp Kính Hy nhẹ nhàng ôm lấy vai Trình Duyệt, giọng nói cũng trở nên nhu hòa hơn: “Đói bụng không? Anh đi lấy bữa sáng.”



Nhìn bóng lưng của anh, trong lòng Trình Duyệt thật sự là ngũ vị tạp trần.



Thật không hiểu làm thế nào anh có thể xem như không có việc gì mà đối mặt với mình như vậy được, nói gì thì nói chính mình chẳng phải đã từng nhẫn tâm chia tay với anh sao?Hơn nữa, xa nhau nhiều năm như thế, vốn dĩ phải có chút xa lạ mới đúng, đằng này vừa thấy mặt đã phát triển thành như vầy, Trình Duyệt cảm thấy rất xấu hổ. Nếu gặp nhau ở nơi khác, mình còn có thể điều chỉnh tâm tình cho thật tốt, làm bộ như người qua đường mà coi như không có gì, hoặc là bình tĩnh xem anh như là bạn bè thôi, kết quả… Tối hôm qua ngay cả giường cũng lên luôn rồi, Trình Duyệt muốn giả bộ giả tịch cũng không được nữa…



Có thể đây chính là thủ đoạn bỉ ổi của Diệp Kính Hy chăng?



Anh thật là xấu xa mà, thừa dịp mình uống say nên quyết tâm làm tới cùng. Khiến cho mình căn bản không có chỗ để trốn, chỉ có thể ngoan ngoãn đối mặt với hiện thực…



Diệp Kính Hy rất nhanh đã đem bữa sáng tới, tay trái còn cầm một cái túi đựng bộ đồ vừa nhờ A Tề đi mua.



Tối hôm qua vì lao lực quá độ mà Trình Duyệt quả thật thấy rất đói, tiếp nhận bữa sáng xong là vùi đầu vào ăn ngay. Đem tất cả mấy món trên bàn càn quét sạch sẽ xong xuôi Trình Duyệt liền vào toilet thay đồ, Diệp Kính Hy cầm chìa khóa xe ở trên bàn, nói: “Trường em sắp khai giảng rồi, em chắc còn bận nhiều chuyện lắm. Thế này đi, hôm nay anh chở em về trước, cuối tuần chúng ta lại gặp nhau.”
Phong ba này rất nhanh đã lắng xuống, Trình Duyệt cũng không lồng tiếng thêm cho vở kịch nào, cứ như vậy mà sống chết mặc bây. Không ngờ hôm nay, Diệp Kính Hy chẳng biết tra được tin tức ở nơi nào, đã biết người sở hữu ID Vô Song kia là Trình Duyệt, ngay cả kịch truyền thanh cũng tải xuống nghe hết.



Không biết… Anh nghe tới cái khúc lên giường trong vở kịch kia, có cảm tưởng gì đây…



Trình Duyệt len lén liếc mắt nhìn Diệp Kính Hy một cái.



Diệp Kính Hy tựa hồ lại xem thấu tâm tư của đối phương, khẽ cười cười nói: “Em xướng rất hay.”



Hay… Hay cái gì chứ?!



Trình Duyệt xấu hổ trừng mắt liếc anh, sau đó lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.



Khóe miệng của Diệp Kính Hy vẫn mang theo ý cười như trước, nhẹ giọng nói: “Tuy rằng anh không rõ lắm mấy cái kịch truyền thanh này là như thế nào, bất quá, sở thích của em anh sẽ không can thiệp. Em cứ làm những gì mình thích, lồng tiếng cho mấy thứ kịch này, anh cũng không ngại đâu.”



— Đó là bí quá mới bị kéo vào cho đông đủ, em mới không thèm làm tiểu thụ gì gì đó! Nhìn kịch bản lẩm nhẩm một mình đã là kỳ quặc rồi, lại còn phải thở dốc rên rỉ trước cái microphone, còn phải thu tiếng thở dốc rên rỉ này cho nhiều người nghe như vậy, thật sự là mất mặt muốn chết.



Trình Duyệt rất sợ nhìn thấy cái nụ cười ý vị thâm trường đó của Diệp Kính Hy, vừa thẹn vừa giận mà quay đầu ra ngoài cửa sổ nhìn phong cảnh, không thèm để ý tới ai đó nữa.



Một lúc lâu không nói chuyện, xe chậm rãi chạy tới khu buôn bán sầm uất giữa quảng trường Thời Đại. Trình Duyệt trong lòng cảm thấy kỳ quái, sao anh lại chuyển sang tuyến đường này, muốn về trường có thể trực tiếp qua cầu vượt để đi đường cao tốc mà?



Diệp Kính Hy đột nhiên chạy xe chậm lại, nói: “Em thấy tòa cao ốc ở phía trước không?”



Trình Duyệt theo ánh mắt của anh nhìn qua, tòa cao ốc nổi bật nhất trong các tòa kiến trúc ở đây, đường nét lãnh ngạnh lưu loát, bên ngoài được phủ một màu xám bạc, xung quanh là những tấm cửa sổ lớn thiệt lớn, đây quả thật là một công trình kiến trúc hoàn toàn mới mang đầy vẻ giàu có hiện đại.



Cao ốc Long Hoa? Đây là vương quốc thương nghiệp do chính tay Diệp Kính Hy thành lập sao?



Trình Duyệt có chút ngạc nhiên quan sát tòa nhà kia, từ dưới nhìn lên, thậm chí còn có cảm giác như nó đã chạm được tới mây trời, dưới ánh nắng, những tấm cửa sổ bằng thủy tinh phản chiếu ra những tia sáng chói mắt, bề ngoài máy móc băng lãnh, quả thật chẳng khác gì với cái người đang ngồi bên cạnh mình đây.



Trình Duyệt quay đầu lại hỏi: “Anh làm việc ở đây à?”



Diệp Kính Hy cười nói: “Ừm, sau này khi nào rảnh em cứ vào đây dạo một chút. Phòng làm việc của anh ở trên tầng cao nhất, bố trí trong phòng có hơi đơn điệu, đến lúc đó em giúp anh chỉnh lại đi, về phương diện này em luôn là người am hiểu nhất mà.”



“A…” Trình Duyệt có chút kinh ngạc, lập tức vỡ lẽ. Cái loại ngữ khí ôn nhu tự nhiên này của anh, giống như là đang nói với vợ anh vậy. Còn không chút khách khí bảo mình giúp anh chỉnh sửa phòng làm việc nữa, anh rốt cuộc xem mình là gì chứ, dám tùy tiện sai bảo như vậy…



Trình Duyệt hơi quay đầu đi chỗ khác, hai tai dần dần ửng hồng.



***