Yêu Thương Tựa Không Khí

Chương 39 : Đàn dương cầm

Ngày đăng: 21:02 19/04/20


Khí trời cuối tháng tám oi bức vô cùng, ký túc xá trong trường lại không có máy điều hòa, quạt trần ù ù chạy, gió thổi ra cũng thấy ấm ấm nữa. Trình Nhạc chịu không nổi nhiệt độ như thế này, vừa ăn trưa xong liền vọt vào phòng tắm tắm nước lạnh cho mát, tắm rửa xong liền tùy ý mặc một chiếc quần đùi đi ra, một bên lau tóc một bên cầm lấy di động của mình ở trên bàn.



— Màn hình vẫn đen ngòm như trước, không có tin nhắn, cũng không có ai gọi.



Trình Nhạc hơi hơi nhíu mày. Tối hôm qua gửi tin nhắn cho anh hai tới bây giờ còn chưa thấy trả lời, anh bình thường trễ lắm là nửa tiếng đã trả lời tin nhắn của mình rồi, chuyện này rất hiếm thấy, cũng không biết là đang ngủ hay là tắt máy nữa.



Trình Nhạc tiện tay bấm nút gọi cho anh, sau hai tiếng tút tút, đầu dây bên kia cuối cùng cũng bắt điện thoại.



“A lô…”



“Anh, đừng nói em là anh mới tỉnh ngủ đó nha. Mặt trời lên cao lắm rồi đó.” Trình Nhạc cười nói.



“À… Tối hôm qua anh đi ngủ sớm, vừa mới thấy tin nhắn của em. Thế nào, tìm anh có việc à?”



Giọng nói của anh không hiểu sao khàn khàn kỳ quái, Trình Nhạc giật mình, quan tâm hỏi thăm: “Anh bị cảm sao? Sao giọng nói lại khàn như thế?”



“Khụ khụ… Ừm à… Bị cảm.”



“Có nghiêm trọng không? Có sốt không?”



“Không có, chỉ hơi đau đầu mà thôi.” Trình Duyệt tựa hồ không muốn nói tới chuyện này nữa, nhẹ giọng hỏi, “Nói đi, tìm anh có chuyện gì?”



“À, ngày hôm qua lúc thu dọn hành lý quên mang theo tai nghe, em nhớ chỗ anh có vài cái tai nghe của điện thoại, không bằng cho em mượn dùng vài ngày đi.”



“Ừ, em khi nào rảnh cứ tới đây, buổi tối anh đều ở nhà.”



“Vâng, khi nào tới sẽ gọi anh. Anh nghỉ ngơi đi, nhớ uống thuốc đó.”



“Ừm, biết rồi.”



“Em cúp đây, bye bye.”



Trình Nhạc để điện thoại xuống, cảm thấy thanh âm của anh hai vẫn có gì đó là lạ. Bị cảm thôi thì sao khàn tới vậy? Cái này ngược lại giống như là đi karaoke rống hơn nửa đêm nên mới bị khàn khàn a.



Chẳng biết tại sao, Trình Nhạc mấy ngày gần đây luôn nhớ tới vài chuyện.



Khi đó cậu tuy rằng còn nhỏ không hiểu nhiều chuyện, thế nhưng ký ức vẫn còn rõ ràng. Kỳ nghỉ đông năm ấy khi cha qua đời, có một anh trai họ Diệp tới nhà mình, kỳ nghỉ hè khi mẹ đi công tác, anh ta cũng lại tới chơi nữa, anh hai còn làm rất nhiều món ngon đãi đối phương, sáng hôm sau Trình Nhạc bị đồng hồ báo thức làm cho tỉnh giấc, tò mò qua phòng bọn họ nhìn xem có chuyện gì, Diệp Kính Hy đột nhiên mở cửa ra, ôm cả người anh hai đi ra ngoài, lúc đó mình còn nhìn thấy cả mặt anh hai đều đỏ bừng, đầu cúi thấp xuống, cả người anh đều trùm chăn kín mít, nhưng trên cẳng chân không cẩn thận lộ ra mấy vết hồng hồng kỳ quái, Diệp Kính Hy lúc đó có giải thích, bảo là anh ăn hải sản dị ứng…



Nghĩ tới đây, Trình Nhạc hít sâu một hơi lạnh, da đầu cũng như có dòng điện chạy qua, tê tê dại dại.



Khi đó mình còn nhỏ nên không hiểu sự tình, bị vẻ mặt chính trực của Diệp Kính Hy kia lừa đương nhiên là tin răm rắp rồi. Giờ cẩn thận nghĩ lại, mấy vết hồng hồng đó rõ ràng không phải là vì dị ứng, mà là… Dấu hôn.Oh my god.



Anh hai mấy năm nay không có bạn gái lẽ nào là vì anh thích con trai sao?



Hoặc là do anh vẫn còn thích cái người tên là Diệp Kính Hy ấy?



Cẩn thận nghĩ lại, khoảng thời gian mà Diệp Kính Hy ở nhà mình, chính là những ngày vui vẻ nhất của anh hai, cả một kỳ nghỉ, nụ cười của anh so với mọi hôm nhiều hơn gấp trăm lần, nhìn ra được anh cực kỳ thích “người bạn” tên là Diệp Kính Hy kia. Mà Trình Nhạc khi ấy đương nhiên cho rằng như thế, nhưng mà bây giờ ngẫm nghĩ, bọn họ căn bản không phải là bạn bè, mà là tình nhân a, hai người ở trong phòng anh hai ngủ chung một giường, chắc là cũng có không ít chuyện xảy ra rồi.



Kỳ nghỉ vừa kết thúc thì bọn họ thay phiên nhau quay về trường, thế nhưng anh hai một năm sau đó trở về thì hoàn toàn thay đổi, trở nên trầm mặc ít lời hơn, thỉnh thoảng còn toát ra biểu tình thống khổ, chẳng lẽ trong một năm đó đã xảy ra chuyện gì khiến anh bị tổn thương sao?



Trình Nhạc có chút đau đầu mà xoa xoa huyệt thái dương.



Anh hai vẫn luôn an tĩnh ôn nhu của mình, cư nhiên lại thích một người đàn ông nhiều năm như vậy, còn cố chấp không chịu tìm bạn gái, sự thật kinh khủng thế kia thật sự là thử thách sức chịu đựng của mình mà.



Bất quá, mặc kệ là anh thích ai đi nữa, làm người thân duy nhất của anh, Trình Nhạc thầm mong cho anh được hạnh phúc. Cho dù người kia là nam, chỉ cần đối phương đối xử tốt với anh hai, Trình Nhạc cũng đều có thể chấp nhận được.



Trình Nhạc ngồi vào ghế, mở trang web ra, dựa vào những gì học được về vi tính mấy năm qua, rất nhanh đã tra ra được tư liệu về Diệp Kính Hy.



Diệp Kinh Hy, con trưởng của Diệp gia, người con mà danh nhân trong thương giới Diệp Trí Viễn tự hào nhất. Nhiều năm trước đây đã từng về nước học tập, học được hai năm không hiểu sao lại quay về New York —




“Tối hôm qua mơ thấy bản nhạc quen thuộc đó, đột nhiên rất muốn nhìn hình dạng em đánh đàn, tra được ngày hôm nay khóa học của em khai giảng, anh mới tới đây. Em… Không tức giận chứ?”



“Ừm…” Trình Duyệt nhẹ giọng đáp.



Tay phải của người nọ liền vòng qua vai Trình Duyệt, đem anh ôm vào lòng, cằm gác lên vai anh, nói: “Hai chúng ta đã xa nhau rất nhiều năm rồi, bây giờ gặp lại lại biến thành loại quan hệ này, anh biết em sẽ cảm thấy xa lạ, không quen đối mặt với anh. Thế nhưng… Anh rất nhớ em, muốn gặp em… Cho nên… Tan sở nhịn không được mà lái xe chạy qua bên này…”



Trình Duyệt cũng ôm lấy đối phương, không nói gì cả.



Người nọ đè thấp thanh âm xuống: “Cuối tuần này mình cùng nhau đi ăn bữa cơm, ngồi ôn chuyện với nhau, được không?”



“Ừm… Nếu không, cuối tuần này anh tới nhà em đi, em… Em làm… Làm cơm cho anh ăn.” Anh hai xấu hổ nói ra những lời này, giống như là đã dùng hết dũng khí của mình vậy, hai tay cũng siết chặt lại.



Cung độ trên miệng người nọ lại càng cong hơn, nhẹ giọng nói: “Được. Anh nhất định sẽ tới đúng giờ. Anh muốn ăn tôm kho tiêu của em.”



“Ừm, nhà của em ở ngoại ô ấy, địa chỉ là…”



“A, cái này còn phải nói với anh sao? Địa chỉ của em đương nhiên là anh đã sớm tra ra được rồi ấy chứ.”



“Anh…”



“Được rồi, em còn có một tiết nữa, anh không quấy rầy em, về trước đây.”



“Vâng.”



“Gặp em cuối tuần nhé.”



Người nọ lại hôn môi anh hai thêm một lần nữa, lúc này mới thỏa mãn đi ra ngoài. Trình Nhạc cấp tốc vọt vào góc trốn đi, mà người kia dường như cảm giác được cái gì đó, ánh mắt lợi hại bắn về phía bên này, một lát sau, khóe miệng vung lên một nụ cười, tiêu sái xoay người bỏ đi.



Trình Nhạc thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực.



Anh hai thân mến à, nếu không phải em trai anh đây công năng cực kỳ mạnh mẽ, mấy ngày nay đã bị anh kích thích đến độ bị bệnh tim luôn rồi, còn phải tựa như một thằng hèn mà lén lén lút lút nhìn anh cùng người đàn ông khác ôm hôn nhau… Haiz, áp lực thật là lớn a.



Bất quá, người kia nhìn qua cũng rất phong độ, nếu mình đoán không lầm thì đấy chính là Diệp Kính Hy? Mối tình đầu của anh hai? Cũng chính là thủ phạm đã tạo nên nỗi thống khổ suốt mười năm cho anh hai mình?



Trình Nhạc sờ sờ mũi, âm thầm lên kế hoạch xem cuối tuần này có nên về nhà làm bóng đèn* một hồi hay không, thuận tiện ngắm nghía người yêu của anh hai một chút.



(*) Bóng đèn: thường dùng để chỉ mấy tên kỳ đà cản mũi á, hoặc là tình nhân người ta đang vui vẻ với nhau, tự dưng có 1 người vào nữa thì bị xem là bóng đèn, bóng đèn không hẳn là kẻ thứ 3 nhé.



***



Suy nghĩ của tác giả: Lá to thật ôn nhu nha… Ai ai, khối băng hòa tan thành nước sôi, anh cũng quá khoa trương rồi.



Đại Diệp: Ôn nhu của tôi chỉ cho Trình Duyệt mà thôi. Thoáng chốc gặp nhau đương nhiên phải đổ nhiều một chút.



Đại Chanh:… Khụ khụ, đừng nói trắng ra như thế chứ.



Má Điệp: Ặc, tôi đột nhiên cảm thấy Trình Duyệt thật đáng thương, bị em trai của Đại Diệp nhìn thấy cảnh XXOO trên giường… Giờ còn bị em trai mình nhìn thấy cảnh hôn môi… Ai~ cái này thật sự là…



Đại Chanh: Bà còn dám nói!! Sau này tôi làm người như thế nào a? Làm sao còn có chỗ đứng ở trước mặt các cậu ấy chứ… T_T



Má Điệp: Muahaha… Nhìn anh xấu hổ là lạc thú của tôi nha.



Đại Diệp: Đừng lo lắng, bọn họ không dám làm càn trước mặt em đâu. Về phần nói sau lưng, dù sao em cũng chả nghe được, không cần để ý tới chúng nó làm gì.



Đại Chanh: Nhưng mà vẫn rất xấu hổ a…