Yêu Thương Tựa Không Khí

Chương 5 : Quen thuộc

Ngày đăng: 21:02 19/04/20


Sáng sớm sau trận mưa xối xả đó, không khí cực kỳ trong trẻo, tiếng chim hót véo von cũng đặc biệt rõ ràng hơn mọi ngày.



Trình Duyệt luôn luôn là người dậy sớm nhất trong phòng, không nghĩ tới hôm nay vừa tỉnh dậy, người ngủ cạnh mình tối qua đã không thấy bóng dáng đâu, nhưng tấm chăn mỏng trên người mình lại được đắp rất kín.



Trình Duyệt dọn giường chiếu xong, đứng dậy xuống giường, phát hiện ở trên bàn có một tờ giấy được gấp lại cẩn thận.



Dụi dụi mắt, cầm lên, đập vào mắt chính là hàng chữ ngay ngắn quen thuộc được viết bằng bút máy.



"Hôm qua thật sự rất cảm ơn anh, sau khi huấn luyện quân sự xong sẽ về mời anh một bữa - Diệp Kính Hy"



Nghiêng đầu từ ban công nhìn xuống dưới, tiếng huyên náo dưới lầu đều từ đám học sinh mới vào đang đứng xếp hàng để kiểm tra sức khỏe, trước sau vẫn không tìm được bóng dáng của người nọ.



Sau này còn có cơ hội gặp lại sao?



Trình Duyệt hơi cong khóe môi lên cười cười, gấp tờ giấy lại cho thẳng thớm, rồi lại bỏ vào ngăn kéo.



Nội quy trong đại học khá nghiêm ngặt, học sinh năm nhất đều phải học một khóa huấn luyện quân sự để dễ quản lý hơn, tất cả học sinh mới đều được đưa đến quân khu gần trường ở một tháng, huấn luyện hệt như trong quân đội, nửa đêm hay bốn năm giờ sáng chỉ cần một tiếng còi lệnh thôi là phải lập tức tập hợp lại rồi.



Huấn luyện quân sự gian khổ như vậy, đa số học sinh sau khi quay trở về đều gầy đi trông thấy.



Cho nên khi Trình Duyệt vừa mở cửa phòng ngủ, lần thứ hai nhìn thấy Diệp Kính Hy, thì câu đầu tiên thốt ra đó là: "Cậu gầy quá."



"Vậy à?" Diệp Kính Hy nói, còn nhẹ nhàng dùng ngón cái sờ sờ cằm.



Nhìn động tác của Diệp Kính Hy, Trình Duyệt nhịn không được nở nụ cười.



"Chờ tôi một chút."



Nói xong liền xoay người vào nhà, bỏ chìa khóa vào túi quần rồi quay lại.



"Tìm tôi có chuyện gì không?" Trình Duyệt hỏi.



"Anh có thời gian không? Tôi mời đi ăn tối."



"Thật sao." Trình Duyệt dừng một chút, "Tôi hôm nay chỉ đặc biệt không ăn tối, vì đoán rằng sẽ có người mời tôi đó."



Khóe miệng Diệp Kính Hy hơi cong lên: "Vậy à? Trùng hợp thế."



"Đợt huấn luyện không phải đã kết thúc rồi sao, hôm nay lại vừa đúng cuối tuần, tôi đoán, hôm nay cậu hẳn sẽ đến tìm tôi. Nếu không ngày mai bắt đầu vào học rồi, muốn tìm thời gian gặp nhau cũng phải đợi tới cuối tuần."



"Phân tích không sai." Hơi ngừng một lát, "Bất quá, anh không sợ những lời tôi nói trên giấy chỉ là khách sáo thôi sao?"



"Đương nhiên là không. Tôi nghĩ, cậu là người nghiêm túc như thế, sẽ không tùy tiện hứa hẹn cái gì, một khi đã hứa rồi, cậu nhất định sẽ làm được."



"Anh có cảm thấy rằng anh rất hiểu tôi không?" Ánh mắt của Diệp Kính Hy trở nên thâm trầm.



Trình Duyệt lại không trả lời, chỉ mỉm cười, xoay người đóng cửa lại: "Đi thôi. Tôi đói rồi a."Diệp Kính Hy gật đầu, đuổi theo bước đi của Trình Duyệt, thuận miệng hỏi: "Bạn bè của anh không có trong phòng à?"



"Bọn họ đều đi đá bóng hết rồi."



"Anh không đi?"



"Cứ mỗi lần trời nóng, tôi lại lười vận động. Mọi người đều thích ngủ đông, còn tôi á, lại thích ngủ hè hơn."



"Ha ha."


Lời nói lãnh đạm trong đêm mưa hôm đó đột nhiên vang vọng bên tai, Trình Duyệt bỗng chấn động, nỗi đau đớn trong lòng này không hiểu sao lại càng thêm mãnh liệt hơn.



- Thì ra, người nọ chấp nhận sự sắp đặt của cha mình, đơn giản chỉ vì không muốn để cho em trai đi theo con đường của mình sao?



Nếu đã ở trong một gia đình như thế, phải có một người trở thành vật hy sinh để lo chuyện thương nghiệp cho cha mình, như vậy, cứ để người làm anh hai như Diệp Kính Hy gánh lấy trách nhiệm này đi. Như vậy, các cậu em có thể có được một cuộc sống bình thường như mình thích, nắm giữ được cuộc sống của chính mình.



Người nọ bề ngoài lạnh lùng như thế, hoá ra tận đáy lòng, lại là một người ấm áp đến vậy.



Mà các cậu em của Diệp Kính Hy, thậm chí còn không biết, trong gia đình không hề có chút nhân tình này, anh hai của bọn họ vẫn đang ở phía trước, vì bọn họ chống đỡ một góc trời.



Anh hai trong ấn tượng của bọn họ, có thể, chỉ là bóng lưng vừa lạnh lùng lại xa cách mà thôi.



Hệt như những gì Trình Duyệt đang thấy lúc này vậy.



Người kia đi ở phía trước, mà tấm lưng ấy, vẫn luôn thẳng tắp như thường ngày.



Đã quen không có ai sánh bước cùng mình rồi.



Chẳng biết tại sao Trình Duyệt trong một khắc đó đột nhiên nghĩ, nếu như có ai đấy cùng bầu bạn bên cạnh người nọ, có thể khiến người nọ dễ chịu hơn hay không.



Anh chỉ là một đàn anh mà Diệp Kính Hy mới quen biết, đối với gia đình của Diệp Kính Hy, lại hoàn toàn không thể thay đổi được gì. Thế nhưng chí ít, trong mấy năm này có thể cùng nhau đọc sách, cùng nhau trò chuyện, cùng nhau đá bóng v...v..., có thể khiến cho Diệp Kính Hy luôn luôn một mình này không còn cảm thấy tịch mịch nữa.



Nhìn người nọ một mình về nước học tập, đối với gia đình ở phương xa hoàn toàn không có chút quan tâm nào, Trình Duyệt thật cảm thấy có chút thương tiếc.



Nghĩ tới đây, Trình Duyệt không khỏi hơi nở nụ cười, tiến lên hai bước, sánh vai cùng Diệp Kính Hy, thuận miệng nói: "Tôi biết gần trường học có một căn nhà nhỏ, rất sạch sẽ. Chủ nhà muốn bán nó đi nhưng vẫn chưa tìm được người mua. Nếu được, cậu có thể thuê nó ở một thời gian."



"Anh lại giúp tôi lần nữa rồi."



"Không cần phải nói cảm ơn làm chi." Trình Duyệt nhếch môi cười, "Chúng ta là bằng hữu mà."



Diệp Kính Hy dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn anh, cũng hơi nhếch môi nói: "Anh nói rất đúng."



Rất nhiều năm sau, Trình Duyệt vẫn còn nhớ rất rõ cảnh tượng đó.



Phía sau là hàng cây xanh đang khiêu vũ trong gió, xe buýt trên đường bóp còi inh ỏi chạy ngang qua, bên cạnh là một nhóm học sinh tiểu học ríu ra ríu rít không ngừng, trước mặt là tấm biển quảng cáo thật lớn.



Ánh tịch dương ráng vàng vào chạng vạng hôm ấy.



Còn có người kia, nở một nụ cười chân thật từ tận đáy lòng.



Khóe miệng người nọ hơi cong lên, trong ánh mắt thâm thúy ấy tràn ngập ý cười, thanh âm trầm thấp, nhẹ nhàng, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị gió thổi bay đi mất vậy.



Đó cũng chính là điều khắc sâu nhất trong trí nhớ của Trình Duyệt.



Nếu như ký ức giống như một cuộn phim nhựa, có thể tự do chọn lựa mình muốn chiếu phần nào, vậy thì Trình Duyệt chỉ hy vọng rằng, ký ức của anh về Diệp Kính Hy chỉ dừng lại tại buổi hoàng hôn ngày hôm đó mà thôi.



******



Suy nghĩ của tác giả: Ai~, kỳ thực Diệp đại ca là một người rất rất tốt a.



Thế nhưng anh từ nhỏ đến lớn chưa từng được vui vẻ thật sự, trách nhiệm phải gánh vác trên vai quả thật là nhiều lắm.



Thế nên mục đích chủ yếu tôi viết phần này, là muốn cho anh sánh đôi với một tiểu thụ thật tốt thật ôn nhu, quan tâm anh, chiếu cố anh, cho anh biết thế nào gọi là hạnh phúc.



Mấy đứa em trai kia đều có bạn hết mà, chỉ có anh là cô đơn một mình, thật sự không đành lòng, vì vậy quyết định bẻ cong anh (囧, đây cũng gọi là lý do ==!)...