Yêu Thương Tựa Không Khí

Chương 6 : Thuê nhà

Ngày đăng: 21:02 19/04/20


Một buổi chiều mùa hè đẹp trời, gió mát vi vu thổi khiến cho cành lá xào xạc lay động, thỉnh thoảng còn có vài tiếng chim non hót líu lo.



Trong một con hẻm nhỏ rất ít người đặt chân tới, dưới nền đất được lót một lớp gạch màu xanh, mấy ngày nay mưa liên miên không dứt, giữa những khe gạch đã bắt đầu mọc rêu xanh rồi.



Đột nhiên vang lên tiếng bước chân, đánh tan bầu không khí yên lặng vốn có.



Đang đi tới là hai người, một người bước đi rất ổn, dẫm lên nền gạch, phát ra tiếng cốp cốp theo quy luật. Bước đi của người còn lại thì hơi mất trật tự, có lẽ là sợ trong lúc vô tình sẽ đạp phải những mảng rêu xanh mọc giữa các lớp gạch đó.



"Tôi có nói chuyện với bà chủ nhà rồi, hôm nay đi xem qua nhà trước đã. Nếu như thấy hợp, cậu có thể thuê nó luôn." Như là sợ đánh vỡ bầu không khí yên lặng này, thanh âm của Trình Duyệt rất nhỏ nhẹ.



Trong một góc tường cách đó không xa, có một con ốc sên bị trở mình đang gian nan giãy dụa, Trình Duyệt ngồi xổm xuống, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lật nó lại, con ốc sên nọ rốt cuộc cũng trở mình được, vội vàng xiêu xiêu vẹo vẹo bò về phía trước.



Trình Duyệt mỉm cười, đứng dậy nói tiếp: "Chỗ mình ở thì phải chọn cho thật kỹ mới được, nếu không thì sau này sẽ phiền phức lắm. Cậu nếu không thích ở đây, chúng ta có thể đi tìm chỗ khác, phòng cho thuê ở gần trường học cũng nhiều lắm."



"Ừ." Diệp Kính Hy thấp giọng đáp.



"Thủ tục đều ổn thỏa hết rồi sao?"



"Cũng gần xong rồi."



"Vậy là vẫn còn thiếu gì à?" Trình Duyệt quay đầu nhìn Diệp Kính Hy.



Diệp Kính Hy nhẹ nhàng cau mày nói: "Chỗ lo liệu hậu cần tôi đã đi tìm hai lần rồi, vậy mà người quản lý việc này không có ở đó."



Trình Duyệt quay đầu lại khẽ cười nói: "Ha ha, hiệu suất làm việc của trường cần phải được nâng cao a. Bất quá, học sinh trọ ở ngoài như cậu có rất ít, hơn nữa lại không phải là trọ ở nhà người thân, đều tự thuê nhà ở, cho nên trường xét duyệt phải nghiêm ngặt hơn một chút."



"Tôi hy vọng cuối tuần là có thể dọn ra được."



"Ừm. Chắc là có thể."



"Nhà anh nói có phải ở phía trước không?"



"Ừ. Tới rồi."



Két một tiếng, cửa lớn bị đẩy ra.



Đập vào mắt chính là một mảnh sân cực kỳ thanh tao mà yên ắng.



Căn nhà này không có lấy một chút gì gọi là hiện đại, nơi nơi đều toát lên phong cách cổ xưa. Vách tường được xây bằng gạch nung đỏ, không quét vôi nhưng được chỉnh lý rất sạch sẽ. Giữa những mái ngói ở đầu tường là lớp cỏ tươi, những nhánh cỏ nhỏ xanh mượt dường như là vừa mới dài ra thêm một ít, nhìn rất tươi mới, trên thân còn vương chút bọt nước trong suốt lấp lánh.




Thế nhưng, buổi diễn cuối cùng cũng phải kết thúc thôi, chỉ là không có ai nói gì.



Hai người đều từ từ nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm nhận dư vị vẫn còn quanh quẩn trong căn phòng yên tĩnh này.



Một lúc lâu sau, Diệp Kính Hy mới thấp giọng đánh vỡ trầm mặc: "Lâu lắm rồi không chơi đàn, vừa rồi hình như có đánh sai một đoạn."



Trình Duyệt cười cười nói: "Không sao. Người biết cảm thụ âm nhạc là phải dùng tâm của mình, sẽ không để tâm tới mấy nốt nhạc sai sót kia đâu."



"A?" Diệp Kính Hy xoay đầu lại, "Anh cũng biết âm luật sao?"



Trình Duyệt gật đầu: "Cha tôi từng là thầy dạy nhạc cho bậc trung học, từ nhỏ đã dạy tôi chơi đàn rồi. Bản nhạc cậu vừa đàn là bài "A Comme Amour", một tác phẩm nổi danh của Richard Clayderman, tôi cũng rất thích nó. Đoạn cuối cùng, cậu thật sự đàn sai ba nốt." Hơi ngừng một lát, đi tới bên cạnh Diệp Kính Hy, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua phím đàn, sau đó mỉm cười nói, "Nhưng mà tôi nghĩ, cậu đàn hay tuyệt."



Không những là đàn hay.



Trình Duyệt thậm chí còn nghĩ, dáng vẻ Diệp Kính Hy lúc đánh đàn, còn rất là mê người.



Có lẽ là bởi vì, chỉ những lúc đánh đàn, Diệp Kính Hy mới có thể buông xuống trách nhiệm nặng nề đang gánh trên vai, hoàn toàn trầm tĩnh lại.



Diệp Kính Hy trong một khắc vừa nãy, mới chính là hình dạng thuần túy nhất, chân thật nhất.



Cũng bởi vì vậy, mà đàn rất say sưa, rất nhập tâm, rất chuyên chú, còn rất thâm tình.



Diệp Kính Hy trong một khắc vừa nãy, khiến cho Trình Duyệt rung động tới cực điểm. Anh tựa hồ cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua người nào đánh đàn có thể khiến cho người ta say mê đến vậy, khiến cho người ta căn bản không thể dời mắt ra được.



- Diệp Kính Hy này, kỳ thật trong lòng rất mềm mại tinh tế mà cảm tình chắc hẳn cũng rất sâu sắc. Chẳng qua, thân là anh hai, hoàn cảnh gia đình lại đặc biệt, chịu nhiều áp lực từ cha mẹ anh em, khiến Diệp Kính Hy học cách ngụy trang quá sớm, ẩn dấu đi chính mình.



Đính đoong.



Tiếng chuông trên tường đột nhiên vang lên kéo Trình Duyệt ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.



Thấy Diệp Kính Hy đang ngưng mắt nhìn mình ngẩn người, Trình Duyệt có chút xấu hổ mà sờ sờ mũi: "Xin lỗi, tối nay tôi còn có tiết học, phải đi trước đây."



"Ừ, mau đi thôi." Thanh âm trầm thấp mang theo tiếu ý, giống như có loại sức mạnh nào đó đầu độc nhân tâm, chờ tới khi đối phương sắp đi tới cửa rồi, mới nhẹ giọng nói một câu, "Lần sau, anh đàn cho tôi nghe, được không?"



Trình Duyệt dừng bước lại, do dự một chút, cuối cùng quay đầu, khẽ cười nói: "Được. Nếu có cơ hội, nhất định tôi sẽ đàn cho cậu."



-