Yêu Thương
Chương 56 : Đến cuối cùng, cô vẫn là khác biệt nhất
Ngày đăng: 19:20 20/04/20
Giản Ninh nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, nói ra nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy: "Tôi chỉ hy vọng là em đừng mãi ngăn cản tất cả mọi thứ ở bên ngoài trái tim."
Gió nhẹ thổi qua mái tóc của anh, Mạnh Hạ nhìn thấy vẻ chờ mong trong đôi mắt ấy, cổ họng của cô phát khô.
"Bất luận là tôi, hay là Từ Dịch Phong." Anh nhẹ nhàng nói ra.
Trong không khí bay nhàn nhạt mùi hoa Sơn Chi, Giản Ninh vẫn ngắm nhìn cô, ánh mắt trời hoa mỹ xuyên qua những tán cây dày đặc lan thành những điểm sáng nhu hòa, bên tai thỉnh thoảng truyền tới tiếng chim kêu ríu rít, là một khung cảnh bình yên.
Mạnh Hạ thở ra một hơi: "Giản Ninh, anh có thể tìm được một người tốt hơn." Cô cong cong khóe miệng, có cảm giác không cách nào đối diện được ánh mắt của anh, liền quay đầu nhìn về phía trước: "Khoảng cách giữa chúng ta quá xa, không phải một hai bước là có thể vượt qua được."
"Em chỉ cần đứng yên ở đấy, tôi sẽ nhảy qua!" Giản Ninh kéo tay của cô qua, ẩn nhẫn dùng sức, lòng bàn tay của anh ấm áp hữu lực, dứt khoát nói thẳng.
Mạnh Hạ lại giật mình một lần nữa.
"Khụ……." Đột nhiên ở phía sau bọn họ truyền đến một tiếng ho khan trầm thấp.
Hai người vừa quay đầu lại, liền chứng kiến Mạnh Lý và hai ba người bạn cùng tuổi đang đứng ở đó, khóe miệng đều mang theo vui vẻ.
"Mạnh thúc…" Giản Ninh ngược lại phản ứng nhanh nhẹn ngay lập tức.
"Lão Mạnh a, thật sự là có phúc nha….." Ánh mắt của mọi người cùng lướt qua Mạnh Hạ và Giản Ninh, có chút trầm trồ tán thưởng: "Con rể nhà ông đã đến, chúng ta hẹn hôm khác vậy."
Mạnh Lý nhìn vào Giản Ninh, vui tươi hớn hở, ánh mắt đúng là hài lòng.
"Giản Ninh, vào nhà ngồi một chút, lát nữa ở chỗ này ăn cơm. Tiểu Hạ, nhanh đi mua thức ăn đi."
"Cha…" Mạnh Hạ kêu lên.
"Mạnh thúc, con hôm nào lại đến sau, chẳng qua lúc này vẫn còn một chút công việc chưa có xử lý xong." Giản Ninh cũng không muốn ép buộc Mạnh Hạ.
"Cũng được, lần sau lại đến nhé." Mạnh Lý gật gật đầu.
*****************************
Về đến nhà, Mạnh Lý cao hứng hát một đoạn nhạc, Mạnh Hạ và Giản Ninh nếu là tiến tới thì ông cũng coi như đã không phụ lòng vợ mình.
Mạnh Tiêu đứng ở trước đại sảnh, liên tục nói chuyện điện thoại, âm thanh lạnh lùng, là một bộ dáng kiêu căng.
Mạnh Hạ thở dài, cảm thấy hiểu nhau không cần phải nói.
Kỳ thật, trong tình yêu, ai đúng ai sai, yêu nhiều hay yêu ít, những thứ này căn bản không cần phải so đo làm gì. Mạnh Hạ không nhịn được mà chất vấn ở trong lòng, tại sao lại có cục diện như ngày hôm nay đây?
Kiều Dịch Kỳ hết lần này đến lần khác đều nỉ non: "Tôi yêu anh ấy……. tôi yêu anh ấy như vậy….."
Mạnh Hạ rất muốn nói một câu là: "Tôi hiểu…." Cô nghĩ trên đời này không ai có thể hiểu tâm tình lúc này của Kiều Dịch Kỳ hơn mình. Nhưng cuối cùng cũng không nói ra. Cô nhẹ nhàng rút ra khăn giấy từ trong túi xách đẩy tới trước mặt cô ta: "Kỳ Kỳ, tôi không biết nên nói cái gì. Chỉ có một câu, hãy nhìn về phía trước, ai cũng không có cách nào đoán được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, rồi sẽ có thể gặp được người thích hợp nhất."
**************************
Lúc từ quán trà sữa đi ra, ánh nắng mạnh mẽ chiếu vào làm hai mắt của cô mỏi nhừ. Cô lặng lẽ rời đi, trong đầu lại không ngừng bồi hồi vì câu nói sau cùng của Kiều Dịch Kỳ: "Tôi chỉ nguyện rằng các người suốt đời này đều không có được hạnh phúc." Trong mắt cô ta là nham hiểm hung ác, dùng giọng nói lạnh như băng để nguyền rủa như vậy.
Khóe miệng của Mạnh Hạ kéo ra một nụ cười nhạt. Bọn họ còn có được hạnh phúc đáng nói sao?
Mạnh Hạ vừa mới bước ra, Từ Dịch Phong đã nhìn thấy nhưng hắn không có như trước đây mà lao đến đem cô cưỡng chế lên xe. Cô bước đi từ từ như con kiến, còn không yên lòng mà va phải nhiều người trên đường. Từ Dịch Phong kiên nhẫn chạy thật chậm đi theo sau lưng cô, cuối cùng, rốt cuộc cô cũng dừng lại ở trạm xe bus.
Mạnh Hạ nhìn về phía trước, liền nhìn thấy chiếc xe kia, ánh mắt hơi dao động một chút, mang theo vài phần bất an. Chiếc Bentley màu đen chậm rãi lái tới, trong nhất thời, không ít người ở xung quanh đã đưa ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào chiếc xe này.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, Từ Dịch Phong nghiêng người qua: "Lên xe, anh đưa em trở về."
Mạnh Hạ thấy vậy, liền lui người về phía sau nói ra: "Không cần, tự tôi sẽ đón xe."
Từ Dịch Phong nhíu mày, âm thanh trầm thấp: "Tiểu Hạ, anh chỉ là đi ngang qua nơi này." Chiếc xe công cộng ở đằng sau bị cản đường, lái xe bắt đầu bực bội bấm còi.
Mọi người ở xung quanh đều tò mò nhìn vào Mạnh Hạ, xì xào bàn tán.
"Em chẳng lẽ không muốn biết chuyện của Nhan Ngải Ưu?" Từ Dịch Phong nói ra.
Mạnh Hạ chấn động, bất giác trợn to đôi mắt.
Từ Dịch Phong quan sát vẻ mặt của cô, trong mắt thoáng hiện lên một tia khổ sở, "cạch" một cái, mở cửa xe ra.
Bước chân của Mạnh Hạ đứng lặng ở đằng kia, nhất thời có chút tiến thoái lưỡng nan. Một dì khoảng 50 tuổi cũng đang chờ xe bus ở bên cạnh nói ra: "Tiểu cô nương, nhanh lên xe đi, nếu không cảnh sát giao thông sẽ tới đây."
Từ Dịch Phong tựa hồ cũng không vội vàng làm gì, chỉ kiên nhẫn chờ đợi cô thôi.