Yêu Thương
Chương 57 : Bóc trần sự thật bị vùi lấp quá sâu
Ngày đăng: 19:20 20/04/20
Ánh tà dương đỏ rực, dư âm của mặt trời đang lặn về phía Tây vẫn chiếu thẳng tới, bao phủ cả thành phố để tất cả dần dần trở nên bình thản sau một ngày mệt mỏi.
Mạnh Hạ nghiêng đầu lẳng lặng ngắm nhìn quang cảnh ở bên ngoài cửa xe, Từ Dịch Phong nhìn về một hàng dài đủ các loại xe ở phía trước. Thuận tay cầm lấy một gói bánh bích quy đưa cho cô: "Chắc là phải mất một lúc lâu nữa mới có thể trở về nội thành." Hắn cũng không nói nhiều lắm.
Mạnh Hạ thu hồi tầm mắt, tinh tế nhìn vào gói bánh ở trong tay, không nghĩ tới là hắn còn nhớ thứ đồ ăn vặt này. Ngước mắt nhìn về phía trước, cô thờ ơ lên tiếng: "Chuyện Nhan Ngải Ưu, anh biết được bao nhiêu?"
Đôi tay của Từ Dịch Phong căng thẳng nắm lấy vô lăng, hắn hơi nheo nheo mắt, nghiêng đầu qua, tia sáng trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất: "Anh cho rằng Mạnh Tiêu sẽ thẳng thắn đối đãi với em đấy!"
Mạnh Hạ xoay người qua nhìn vào hắn: "Nếu vậy thì tôi cũng sẽ không lên xe của anh. Từ Dịch Phong, anh có gì cần nói thì hãy nói đi." Tay của cô hướng đến tay lái, sắc mặt quyết tâm.
Kỳ thật Từ Dịch Phong đối với Nhan Ngải Ưu căn bản cũng không có ấn tượng lắm. Lần đó ở chỗ của La Xuyên, Nhan Ngải Ưu đã gọi tên của hắn nhưng hắn cũng không có để ở trong lòng mà nghĩ sâu hơn, nếu không hắn sẽ nhớ ra được, Nhan Ngải Ưu là bạn gái của Mạnh Tiêu.
"Nhan Ngải Ưu, cô ta muốn gặp em." Từ Dịch Phong gõ gõ và tay lái, từ từ nói ra.
Mạnh Ha vừa nghe vậy đã để tay xuống, kỳ thật cô cũng rất muốn gặp Nhan Ngải Ưu, chỉ là mấy ngày nay không có thời gian, với lại anh của cô hình như không có thích nhắc tới Nhan Ngải Ưu.
Cô nhàn nhạt nói ra: "Anh đúng là tốn công quá." Giọng nói mang theo trào phúng.
"Biết làm sao bây giờ, muốn gặp em một lần." Hắn nhún nhún vai trực tiếp nói ra, hơi có vẻ bất đắc dĩ.
Trong lúc nhất thời, Mạnh Hạ không biết nên tiếp lời như thế nào, cô trầm mặc trong kinh ngạc, thì ra là Từ Dịch Phong cũng biết nói biện hộ.
Từ Dịch Phong than nhẹ một tiếng: "Mạnh Tiêu cần phải mua nhà ở tận nơi xa như đi Tây Thiên vậy sao? Sao lại đề phòng anh như vậy?!"
Mạnh Hạ chỉ biết làm như không nghe thấy gì hết: "Anh nhìn về phía trước đi, coi chừng….." Lời của cô không có nói hết. Tai nạn xe cộ, ai cũng không muốn bị xảy ra.
Từ Dịch Phong tất nhiên cũng biết cô muốn nói gì: "Em yên tâm, kỹ thuật lái xe của anh tốt, em cũng không phải là không biết." Hắn nghiêng đầu nhìn qua cô: "Nhưng mà nếu cứ như vậy mà chết cùng với em, thì anh cũng thấy vui." [*Tát* ăn vứi chả nói ="=]
...
Mạnh Hạ nheo mắt lại, cảm thấy buồn ngủ, Từ Dịch Phong đem máy điều hòa giảm nhiệt độ xuống, tạo một không gian thoải mái nhất. Mạnh Hạ dựa người ở trên ghế mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Đang lúc mông lung, cô nghe được một giọng nam đang tận lực đè thấp âm thanh: "Cô ấy đang ở chỗ của tôi."
Trên mặt cô lại được một hồi vuốt ve dịu dàng, giống như thương, giống như yêu.
Mạnh Hạ mở mắt ra, bỗng dưng liền thấy đôi mắt thâm thúy của hắn, lại còn u ám đến thế. Bàn tay của Từ Dịch Phong thoáng chốc đặt ở trên gò má của cô, nghe được cả tiếng hô hấp của cả hai. Thân thể của cô hơi cứng lại một chút, ngay lập tức hoảng loạn một hồi mà bật người dậy. "Cốp" một tiếng, cái trán của hai người đụng vào nhau, nặng nề.
Mạnh Hạ kêu đau một tiếng, quả thật là đau quá nha.
Cảm xúc của Nhan Ngải Ưu càng ngày càng trở nên kích động: "Anh đã không thể yêu tôi thì lúc trước tại sao lại trêu chọc tôi? Vì cái gì?" Đôi mắt của cô nàng đỏ lên, bỗng dưng quay đầu lại gắt gao nhìn về phía Mạnh Hạ.
Từ Dịch Phong lặng yên đi đến bên cạnh Mạnh Hạ, nhìn thấy hai vai của cô run rẩy không ngừng, có chút không đành lòng.
"Anh vậy mà lại yêu em gái ruột của mình!" Nhan Ngải Ưu gào lên một tiếng.
"Câm miệng!" Mạnh Tiêu gằn lên đầy lệ khí.
Vẻ mặt của mọi người đều ngơ ngẩn.
Mạnh Hạ bàng hoàng, đầu óc trống rỗng, một hồi lâu vẫn không phản ứng được gì, đôi mắt nhòe đi. Nhan Ngải Ưu vừa mới nói cái gì đó, hình như cô nghe không được rõ: "Tiểu Ngải, cô đang nói gì vậy?"
"Mạnh Tiêu, anh không dám nói thì để tôi giúp anh." Nhan Ngải Ưu đột nhiên nhào tới, hét lên bên tai phải của cô: "Mạnh Hạ, người mà Mạnh Tiêu ca ca của cô yêu, chính là cô, là cô!"
Cô ả cười cười trong bi thương, vừa trống rỗng, vừa chua xót: "Làm sao mà cô biết được? Trong mắt của cô chỉ có Từ Dịch Phong, làm sao mà biết được hả?"
Hai chân của Mạnh Hạ vô lực, lảo đảo bước đi, Từ Dịch Phong và Mạnh Tiêu cùng một lúc đưa tay đến, cô đều đẩy ra. Trong nội tâm đau nhói, lặng lẽ ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn vào Mạnh Tiêu, chỉ nhẹ giọng gọi lên: "Ca…….."
Mạnh Tiêu nhìn thấy vẻ thất thần của cô, ánh mắt có chút mất tự nhiên: "Trở về rồi hãy nói, Tiểu Hạ." Anh vẫn trầm ổn như thường, không có một chút nào gọi là hỗn loạn.
La Xuyên đỡ Nhan Ngải Ưu lên: "Tiểu Ngải, cần gì phải vậy chứ?"
Nhan Ngải Ưu nước mắt giàn giụa, Mạnh Tiêu chỉ cúi đầu nhìn vào Mạnh Hạ, ánh mắt ấy đúng là ôn nhu. Đôi mắt của cô ta chua xót khó nhịn, đột nhiên nói ra lạnh như băng: "Tiểu Hạ, cô cần phải cảm tạ tôi mới đúng, không phải nhờ tôi thì Từ Dịch Phong cũng sẽ không chạm vào cô, các người bây giờ cũng sẽ không có một một đứa con hoạt bát đáng yêu như vậy phải không?" Lời nói của Nhan Ngải Ưu như một tiếng sấm nổ tung, phá toang cả bầu trời đang âm trầm.
Từ Dịch Phong và Mạnh Hạ trong nháy mắt cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ.
"Cô nói cái gì?" Từ Dịch Phong gằn lên từng chữ hỏi ra, tia sáng trong mắt như một lưỡi kiếm băng lãnh, hận không thể xé toang Nhan Ngải Ưu ra.
Lời của cô ta, từng chữ từng chữ đánh vào trong tim của Từ Dịch Phong.
Nhan Ngải Ưu điên cuồng cười cợt, nhưng không có nhìn vào hắn, chỉ nói với Mạnh Tiêu: "Mạnh Tiêu, anh xem đấy, trong mắt của cô ta không có anh, cả đời cũng sẽ không bao giờ có."
Từ Dịch Phong tiến lên dứt khoát kéo cô ta tới, không có chút nào nương tay: "Cô nói rõ cho ta!"
La Xuyên muốn ngăn hắn lại, nhưng lúc này Từ Dịch Phong như đã phát điên, lực tay của hắn rất mạnh. La Xuyên quát to: "Dịch Phong, cậu buông tay ra, cậu sắp làm gãy tay của Tiểu Ngải!"
Nhan Ngải Ưu lại không có phản kháng gì, cô ta đau đớn hít sâu một hơi: "Thuốc kia là tôi pha vào."