Yêu Thương
Chương 64 : Tiểu lãng có nhớ ba ba không?
Ngày đăng: 19:20 20/04/20
Mạnh Hạ nằm thấy một giấc mơ rất dài, chiếc bóng nặng nề không ngừng quấn quanh lấy cô. Trong mơ đều là Từ Dịch Phong, hắn của trước kia, hắn của hiện tại, cuối cùng hình ảnh dừng lại ở vụ tai nạn xe cộ kia. Hắn giữ chặt lấy tay của cô, đôi mắt hẹp dài tràn đầy khẩn trương và lo lắng, chỉ là đến cuối cùng khóe miệng kia lại mang theo một nụ cười yên tâm.
Hắn hét lên: "Tiểu Hạ, coi chừng……." Nhưng lời này tựa như đã phá vỡ không gian, vang vọng bên tai của cô. Cô há hốc miệng kiệt lực gọi to tên của hắn, khí lực như bị rút đến tận cùng, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bị kéo lê trên không trung thành một đường vòng cung, văng đi rất xa.
Một khắc kia, trong lòng cô, ở nơi sâu thẳm nào đó như bị một đôi bàn tay vô hình hung hăng tóm chặt, càng lúc càng đau.
"Dịch Phong… Dịch Phong…" Trong giấc mộng, cô đã bất an kêu lên tên của hắn. Trong đầu của cô chỉ quanh quẩn từng lời hắn đã nói, hắn muốn cùng cô ở một chỗ. Cô thương hắn, yêu hắn đã nhiều năm như vậy, sớm đã khắc sâu vào trong xương máu. Nhưng cô cũng hận hắn, cô cảm thấy rất đau, trong tim, trong suy nghĩ đều là đau đớn,
Thứ cảm giác mâu thuẫn giằng co đó khiến cho cô muốn được chết đi ngay lập tức.
Mạnh Tiêu ngồi ở mép giường, đôi mắt đỏ ngầu, ở cằm rõ ràng có thể thấy được râu đã mọc ra lởm chởm: "Từ Dịch Phong rốt cuộc có cái gì tốt? Đã nhiều năm như vậy, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, làm sao em vẫn lại nhớ tới hắn. Tiểu Hạ, em quá ngốc rồi…"
Ở trước tình yêu, kẻ ngốc rất nhiều, chỉ là muốn nói một câu "thân bất do kỷ", làm cho bao nhiêu người phải thương xót. [Thân bất do kỷ: bất đắc dĩ]
Cửa phòng bệnh mở ra, Mạnh Lý mang theo hai đứa bé đi tới. Trong mắt Nhạc Nhạc đã rưng rưng nước mắt, hai đứa bé cũng nghe được Mạnh Lý nói chuyện điện thoại, nói là mẹ bị xảy ra tai nạn xe cộ.
Gương mặt của Mạnh Lãng không chút thay đổi đứng ở đầu giường, ngắm nhìn Mạnh Hạ, đột nhiên đưa tay ra, từng cái từng cái nhẹ xoa xoa thái dương của cô: "Lúc con ngã bệnh, má Trần đều vuốt trán con như thế này, con liền không khó chịu nữa. Người phải nhanh khỏe, con sẽ gọi người là mẹ. Má Trần cho con xem qua rất nhiều hình của người, kỳ thật, người so với trong hình còn xinh đẹp hơn…" Tiểu Lãng thì thầm nói ra, nhón chân lên áp vào bên tai của Mạnh Hạ: "Mẹ… con là Tiểu Lãng, con vẫn luôn rất nhớ người."
Ai nói nhóc con là một đứa trẻ thì không hiểu chuyện, mẹ của nhóc thương nhóc. Chỉ là nhóc ta nhất thời không biết nên làm thế nào để tiếp nhận, nên đã luôn lạnh nhạt. Nhóc con thích Mạnh Hạ bế, thích Mạnh Hạ ôm mình ngủ, thích Mạnh Hạ kể cho mình nghe những chuyện cổ tích ngây thơ kia… Có như vậy, nhóc ấy mới cảm nhận được là mẹ của mình đã trở lại, cô thật sự là mẹ của nhóc.
Mạnh Lý đỏ mắt lên, mặc dù Tiểu Hạ không có bị thương, nhưng Từ Dịch Phong lại gặp nghiệt quá lớn. Đây là nhân quả tuần hoàn sao? Số mệnh của người ta, có quá nhiều chuyện không ngờ đến được.
Mạnh Hạ cảm giác được trên mặt thoáng qua gió mát, bên tai của mình không ngừng truyền đến một giọng trẻ con trong trẻo, hết lần này đến lần khác đều gọi "Mẹ…", trong lòng chua xót dần dần dâng lên đầy ngực.
Cô từ từ mở mắt ra, liền nhìn vào đôi mắt ngập nước của Mạnh Lãng, cô mở miệng muốn nói, mới phát hiện cổ họng đã khô khốc: "Tiểu Lãng, mẹ không có việc gì….."
"Mẹ….." Tiểu Lãng chứng kiến Mạnh Hạ đã tỉnh lại, đột nhiên òa khóc lên một tiếng.
Đứa nhỏ này khóc lại khiến ba người lớn ở đây trở tay không kịp, đã từng nghe vợ chồng Trần Phong nói qua, đứa nhỏ này khóc rất ít. Từ khi bắt đầu biết nói, trên cơ bản hầu như là không có khóc. Trần phu nhân vẫn luôn mơ hồ lo lắng, cảm thấy Tiểu Lãng quá mức già dặn, không có tâm tình của một đứa trẻ nên có.
Mạnh Hạ chống người ngồi dậy, trên mặt đã không có một chút huyết sắc. Cô không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Mạnh Lãng, bàn tay tinh tế vuốt vành tai của nhóc con, mềm mại mịn màng, làm cho cô cảm thấy mình đang hạnh phúc một cách khó hiểu. Mẹ của cô đã từng nói cho cô biết, vành tai dày là người có phúc khí, vành tai của cô không dày cũng không mỏng, cho nên phúc phận của cô nông cạn, nhất là về tình yêu.
Tiểu Lãng bị cô nhìn như vậy cảm thấy có chút ngượng ngùng, ngập ngừng nói ra: "Mẹ, mẹ để cho con phải thương tâm." Giọng nói mềm mại đã mang theo nũng nịu khó mà có được.
Mạnh Hạ trong lòng cảm thấy ấm áp, đem nhóc con ôm vào trong ngực: "Tiểu Lãng, gọi lại mẹ một tiếng, được không?"
Mạnh Hạ hơi sững sờ: "Tiểu Táp tỷ, đã lâu không gặp."
Từ Tiểu Táp khóe miệng cong cong: "Đúng vậy, đã nhiều năm không gặp, em vẫn chịu gọi tôi một tiếng tỷ…" Tiểu Táp cũng không có nói tiếp, đôi mắt xinh đẹp nhìn vào hai đứa bé ở bên cạnh cô, ngay lập tức, cô ấy liền nhận ra Tiểu Lãng.
Kiềm lòng không được mà đi tới, cô ấy từ từ ngồi xổm xuống: "Xin chào a……"
Đại khái là Tiểu Táp từ trước cho tới giờ đều dấn thân vào sự nghiệp từ thiện nên trên người luôn lộ ra một thái độ ấm áp. Tiểu lãng rất nể tình: "Con chào dì!"
Mạnh Hạ lắc lắc đầu cảm khái.
"Đáng lẽ con nên gọi ta là cô." Cô ấy cười, nói ra tự nhiên, sau đó từ trên cổ mình tháo ra một sợi dây chuyền mặt ngọc, đeo lên cổ cho Tiểu lãng: "Đây là quà ra mắt, cô từ lúc mới sinh ra đã luôn mang theo, sẽ phù hộ cho Tiểu Lãng của chúng ta lớn lên khỏe mạnh."
Tiểu Lãng nhìn thấy thái độ của cô ấy thật là thân thiết.
"Tiểu Táp tỷ……" Mạnh Hạ hít vào một hơi, nhìn mặt ngọc kia là cô cũng biết giá trị của nó nhất định là rất xa xỉ.
"Đây là tỷ làm cô nên có quà ra mắt, cần phải như vậy." Tiểu Táp xoay người lại, cong lên khóe miệng xinh đẹp nhìn vào Mạnh Hạ. Chỉ là trong nét tươi cười này còn có một ý nghĩa sâu xa hơn nữa: "Đứa nhỏ này đúng là tập hợp ưu điểm của hai em."
Mạnh Hạ trầm mặc không nói.
Tiểu Táp đi đến nắm lấy tay của cô, thu hồi lại nụ cười mà trở nên nghiêm túc: "Dịch Phong…… bây giờ còn đang nằm ở trong phòng bệnh nặng. Tiểu Hạ, là phụ nữ, tỷ hiểu được em, nó quá hư hỏng. Nhưng mà, là người nhà, tỷ không thể không có vài lời để bảo vệ nó. Tỷ không xin em tha thứ cho nó, nhưng mà Tiểu Hạ đi thăm nó một chút có được hay không? Tỷ nghĩ lúc này Dịch Phong muốn nghe nhất chính là giọng nói của em và Tiểu Lãng."
Tiểu Táp cảm giác được tay của cô đang run lên: "Người ta vào thời điểm nguy hiểm nhất, luôn sẽ làm ra những chuyện bộc phát từ nội tâm. Một khắc kia nó lựa chọn việc bảo vệ em, nhưng chính mình lại…"
"Kỳ thật trong lòng của Dịch Phong vẫn là có em, nếu như có dịp nào đó, em có thể đến nhà chúng ta mà xem ngăn kéo của nó."
Từ Tiểu Táp đi rồi, Mạnh Hạ luôn lặng im nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt của cô lưu động những tâm tình phức tạp.
"Mẹ, mẹ đang suy nghĩ gì?" Tiểu Lãng kéo kéo tay của cô.
Mạnh Hạ thu hồi tầm mắt lại, lúc quay đầu liền nhìn thẳng vào đôi mắt của Tiểu Lãng, cô chậm rãi cười một tiếng: "Tiểu Lãng nhớ ba ba không?"
Tiểu Lãng đảo mắt một hổi: "Mẹ là muốn dẫn cho đi gặp ba ba sao?"
Mạnh Hạ nhẹ than, đứa nhỏ này làm sao lại thông minh như vậy?