Yêu Thương

Chương 65 : Cơ hội cho hai người

Ngày đăng: 19:20 20/04/20


Mạnh Hạ bị trặc chân, nhưng không bị thương tổn đến gân cốt, nằm ở trên giường ba ngày cũng bình phục không sai biệt lắm. Mạnh Tiêu mời cả một đoàn chuyên gia đến để kiểm tra tổng quát cho cô, cuối cùng đã kết luận tai của cô không còn vấn đề gì nữa.



Mấy người trong nhà cũng yên lòng hết sức, nhất là hai đứa bé, không có việc gì là chỉ thích ở bên Mạnh Hạ suốt, thỉnh thoảng đến gần bên tai cô nhẹ nhàng nói chuyện. Tiêu Ất nhìn thấy mà ghen ghét trong mắt dâng lên bừng bừng, bởi vì bất luận cô có trêu chọc Mạnh Lãng như thế nào thì nhóc con cũng luôn mang một bộ mặt không được tự nhiên.



Cô ấy than thở một tiếng não nề, Nhạc Nhạc liền nhanh chóng chạy qua ôm lấy: "Dì Ất Ất, con thích dì mà. Ca ca là con trai, nam nữ thụ thụ bất thân nên ca ca mới không chịu để dì ôm, để con thơm dì một cái."



Tiêu Ất cứng miệng, bọn nhóc này từ khi nào đã học được câu "Nam nữ thụ thụ bất thân."



Có chuyện thế này, hai đứa nhỏ bây giờ đều là mỗi đứa có một phòng riêng. Mấy ngày nay Mạnh Hạ phải nằm viện, Nhạc Nhạc không dám ngủ một mình, cô bé lại sợ Mạnh Tiêu, nửa đêm không biết phải làm sao liền mò mẫm đến phòng của Mạnh Lãng, leo lên cuối giường của nhóc con. Ngày hôm sau mới sáng sớm đã bị Mạnh Lãng lay tỉnh, sau đó đã nghiêm khắc phê bình, nhiều lần nhấn mạnh một câu: "Nam nữ thụ thụ bất thân!" [=)))) Chết cười ta, hai nhóc này thật là dễ thương.]



"Được rồi, Tiểu Lãng, Nhạc Nhạc, đi cùng với mẹ đi."



"Tiểu Hạ, Nhạc Nhạc… cậu cũng muốn đưa đến?" Tiêu Ất có chút khó hiểu.



Mạnh Hạ khẽ than một tiếng: "Nó là con gái của tớ, tất nhiên là cũng mang con bé đi thăm anh ta." Kỳ thật cô cũng là có lo lắng của riêng mình, sợ về sau đứa nhỏ trưởng thành rồi lại không giải thích được. Mạnh Tiêu tựa hồ như chưa bao giờ có ý muốn thừa nhận thân phận của Nhạc Nhạc. Vậy thì lại thêm tiện lợi cho Từ Dịch Phong, đương nhiên là cũng chỉ nhường hắn một chút ở ngoài miệng mà thôi.



Từ Dịch Phong vẫn còn nằm ở trong phòng bệnh nặng để theo dõi, Mạnh Hạ mỗi tay dắt một đứa nhỏ đi tới. Từ rất xa đã nhìn thấy Từ Tiểu Táp và Đàm Dĩnh, Đàm Dĩnh dựa vào đầu vai của Từ Tiểu Táp, xem ra bà ấy đã hoàn toàn suy sụp. [T^T…. anh Phong nằm liệt giường ba ngày của Tiểu Hạ mới đến thăm sao? *bưng mặt khóc*]



Từ Tiểu Táp nhìn thấy cô, đã hướng đến nhẹ nhàng cười một tiếng, hai đầu chân mày đã bị bao phủ bởi đau thương nặng nề: "Tiểu Hạ, em đã đến rồi à?"



Mạnh Hạ gật gật đầu, cánh môi khẽ cử động: "Bá mẫu…" Tiếp theo đó, cô nói không nên lời. Lúc này có an ủi nhiều hơn nữa cũng đều cảm thấy thật bất lực. Đàm Dĩnh đối với sự xuất hiện của cô cũng không có phản ứng quá gay gắt, Mạnh Hạ đã nghĩ rằng bà ấy sẽ rất hận cô. Nếu không phải vì cô thì Từ Dịch Phong cũng sẽ không nằm ở bên trong đó. Vậy mà bây giờ phản ứng của Đàm Dĩnh lại quá mức bình tĩnh, trong lòng cô mơ hồ cảm thấy hơi bất an.



Đàm Dĩnh ngay từ đầu đúng là có hận, nhưng mà người đã như vậy, bà chỉ có duy nhất một mong ước là con trai có thể tỉnh lại, nếu được vậy thì những chuyện khác bà có thể không so đo gì nữa.



Đàm Dĩnh nghiêng mặt đi, lau lau nước mắt, lúc quay đầu lại, tâm tình dĩ nhiên đã được khống chế lại rất nhiều. Ánh mắt của bà nhìn thật kỹ trên người Tiểu Lãng, trong mắt lại dâng lên ánh lệ, còn có một cảm giác vui sướng.



"Đây là Tiểu Lãng phải không…" Bà ấy run rẩy nói ra, người đã có tuổi thì nhất định sẽ đối với hậu bối luôn luôn là hết mực yêu thương. Dù cho đứa bé này bà chưa từng được gặp qua, chưa được ôm qua, nhưng vẫn là làm cho bà động lòng. Đàm Dĩnh cũng là thường gặp những chuyện lớn, nhưng khi nhìn thấy tiểu tôn tử lại cảm thấy khẩn trương kỳ lạ: "Ta là bà nội a." Bà chỉ biết bồi hồi và mong đợi, cuối cùng tiến về phía trước một bước, từ từ ngồi xổm xuống.
Trầm mặc một lát, cô cuối cùng không có cách nào cự tuyệt sự mong chờ của mấy đứa nhỏ, trong lòng thả lỏng, chậm rãi nghiêng người khom lưng xuống, nhẹ nhàng chạm vào gò má của Từ Dịch Phong, rõ ràng trong lòng của cô là vô cùng thương tâm.



Nụ hôn của cô mang theo một nét phiền muộn mơ hồ, nhiều hơn nữa, đó chính là không ngừng mong đợi.



"Ồ, mẹ đã hôn ba ba, ba ba sẽ tỉnh lại rất nhanh." Nhạc Nhạc trịnh trọng gật gật đầu.



Mạnh Hạ nhìn hắn một cái, Từ Dịch Phong, sớm gắng gượng vượt qua cửa ải này đi.



Chỉ là cô không biết được, một khắc kia Từ Dịch Phong dường như đã cảm nhận được gì đó, ngón tay nhẹ nhàng động đậy.



****************************



Đàm Dĩnh cách một lớp thủy tinh theo dõi tình cảnh ở bên trong, khẽ thở dài, thật sự là làm việc tốt thì thường gặp khó khăn. Nếu không phải năm đó xảy ra biến cố, bọn họ đã sớm kết hôn rồi.



"Mẹ, than thở buồn rầu cái gì đây." Từ Tiểu Táp ghé vào bên tai của bà mà nói thầm.



Ánh mắt của Đàm Dĩnh khiếp sợ một thoáng, như bừng tỉnh đại ngộ chuyện gì, bà không thể tin được: "Thật sự?"



Từ Tiểu Táp trịnh trọng gật đầu hai cái: "Bác sỹ nói mà."



"Vậy mà trước kia con còn liên tục… con… đứa nhỏ này!" Đàm Dĩnh đúng là vừa vui vừa giận.



"Mẹ, mẹ hãy làm bộ như không biết đi, đây là cơ hội cho bọn họ, nếu không mẹ cho rằng Tiểu Hạ sẽ chịu đưa Tiểu Lãng tới đây sao?" Từ Tiểu Táp thâm sâu nói ra, nhưng bởi vì là hoàn toàn bất đắc dĩ mà.



"Được rồi, bọn họ sắp đi ra rồi." Đàm Dĩnh trầm ngâm một chút: "Tiểu Lãng có thể nhận ta là bà nội là tốt rồi, để cho bọn trẻ tự mình lăn qua lăn lại mà giải quyết đi."