Yêu

Chương 1 :

Ngày đăng: 11:53 19/04/20


Cố Thanh Đồng lên lớp sớm hai mươi phút, lúc này cả phòng học cộng thêm cô mới là ba người. Cô chọn vị trí ở cuối lớp, ngồi xuống, lấy quyển Văn học lịch sử châu Âu ra.



Thời gian dần trôi qua, các sinh viên lục tục vào phòng. Vào phòng có rất nhiều thể loại, có người cầm bữa sáng trên tay, có người gọi điện thoại, ngáp, vân vân.



“Các cậu mau lên, mình chiếm được ba chỗ.” Một quyển sách đặt bộp xuống bàn, cách xa hai chiếc bút.



“Ghế sau cũng bị người ta giành hết rồi, a a a hơn nữa mình giữ chỗ bàn đầu cho các cậu.”



Đây là tiết toán, xem ra dù là sinh viên học chuyên ngành này cũng không có vẻ gì là thích tiết này lắm. Cố Thanh Đồng hé miệng cười, hơi cúi đầu liếc quyển sách trên tay.



Trong phòng không yên tĩnh nhưng cũng chẳng ồn lắm, chỉ có những tiếng xì xào nho nhỏ. Bất thình lình tiếng ồn ào biến mất, thay vào đó là yên lặng như tờ.



Cố Thanh Đồng vẫn cúi đầu không để ý, xem ra thầy giáo tới, phải vào học rồi.



Phía trước bỗng truyền đến mấy tiếng bàn tán xôn xao.



“Đổi thầy giáo à?”



“Đây là ai?”



“Ôi trời ơi. Đừng nói với mình đây là ông thầy Từ hóa trang nhé.”



“Hiệu quả tốt ghê.”



Phòng học vừa yên tĩnh lại nhốn nháo cả lên, chỉ có điều bên trong bao gồm rất nhiều tâm tình, chính là kích động đã bị kiềm chế.



Cố Thanh Đồng ngẩng đầu, ánh mắt dõi về đằng trước.



Trên bục giảng là một bóng dáng khôi ngô sạch sẽ. Trong đôi mắt trong suốt của Cố Thanh Đồng phản chiếu bóng dáng kia, áo sơ mi trắng muốt phối với chiếc quần ka – ki.



Chữ viết bằng phấn trắng trên chiếc bảng đen còn lưu lại từ tiết trước đã được anh lau sạch.



Anh xoay người, bên tai cô liền vang lên tiếng hít không khí. Cô không có cỗ máy thời gian của Doraemon, nhưng người trước mắt…



Cố Thanh Đồng giật mình.
“Thầy, thầy âm hiểm thật đấy.”



“Hôm nay điểm danh lớp Một, Trần Thành.”



“Có.”



“Trần Dương.”







Cố Thanh Đồng đếm thầm, lớp này có chín người họ Trần, hai người họ Trình. Tiếng phổ thông của thầy giáo mới rất chuẩn, từ đầu đến cuối phân chia giọng mũi rất rõ ràng.



“Tiếu Vũ Đồng.”



“Có.” Cố Thanh Đồng khó thở, giơ tay. Cô bắt gặp ánh nhìn quan sát từ đằng trước, ánh mắt đờ ra trong chốc lát.



Hết tiết, Cố Thanh Đồng vội vã thu dọn sách vở, cô còn phải lên lớp. Cô em họ gọi điện đến: “Chị, hôm nay thầy có điểm danh không?”



“Chị về sớm, không biết hết tiết có điểm danh hay không.” Cô thờ ơ trả lời, lúc ra khỏi lớp, ánh mắt lướt qua bục giảng.



“Chị!” Tiếu Vũ Đồng quát lên: “Sao chị lại thế hả?”



Cô Thanh Đồng biết cô em họ sắp nổi bão, liền giơ điện thoại ra xa: “Tiểu Vũ, nếu em dám bùng tiết nữa, chị sẽ nói chú biết chuyện em viết tiểu thuyết.”



Tiếu Vũ Đồng lập tức hạ giọng: “Chị, chị gái ruột thân mến, em xin chị đấy. Em đảm bảo đây là lần đầu em bùng tiết, thật đấy! Chị cứ yên tâm, môn toán kì này em sẽ không cúp.” Cô nhanh chóng về kí túc xá, tay vẫn giơ cạnh đầu.



Cố Thanh Đồng nghe giọng nói hấp tấp của cô em họ, chậm rãi bước đến chỗ gửi xe, cố nén cười. Ừm, có vẻ tâm tình không tồi, lần này bỏ qua cho nó thôi: “Chị phải lên lớp, cúp máy nhé.”



Tiết trời tháng mười, lúc ngang qua tàng cây hoa quế vẫn có thể nghe thấy hương thơm thoang thoảng. Trong sân trường học sinh qua lại như thoi đưa, Cố Thanh Đồng nhìn đám đông đang di chuyển phía trước, chợt trước mắt hiện lên bóng lưng ấm áp kia.



Hôm nay là ngày bao nhiêu nhỉ? Thế giới rộng lớn là vậy, sau bao năm lại gặp lại anh ngay chỗ này.



Lâm Mặc Tuân, bạn học năm lớp mười của cô.