Yêu

Chương 2 :

Ngày đăng: 11:53 19/04/20


Cố Thanh Đồng lên khoa, bận rộn một lúc mới xong công việc. Cô ghi chú hoạt động cuối tuần vào một cuốn sổ.



Chiều thứ tư tuần sau khoa Trung văn tổ chức buổi giáo dục chủ nghĩa yêu nước, cô là người phụ trách.



Lớp trưởng lớp 1301 đã thông báo lên khoa, tháng mười một tổ chức dã ngoại mùa thu, vẫn là cô phụ trách.



Cố Thanh Đồng vẫn chưa quyết định luận văn. Cô thở hắt ra một cái, lúc xuống tầng thì đi ngang qua tầng hai, đây là nơi làm việc của khoa toán.



Gần quan được ban lộc.



Trong đầu cô bất chợt hiện lên những con chữ này. Cô vội vàng lắc đầu, nhiễm độc nghiêm trọng quá rồi. Hai cô nàng ở kí túc suốt ngày nhắc đi nhắc lại câu này, nhưng kỳ lạ thay, đến giờ ba người họ vẫn còn độc thân vui vẻ.



Buổi tối về kí túc, Triệu Hiểu Như và Trần Lộ đều ở phòng.



Triệu Hiểu Như đang đeo tai nghe, kiên trì cày phim. Trần Lộ thì lên mạng tìm tài liệu, chuẩn bị cho luận văn tốt nghiệp.



Từ sau nghỉ lễ quốc khánh, đây là lần đầu Cố Thanh Đồng về kí túc. Hai người thấy cô thì dừng lại công việc.



Trần Lộ nói: “Mình quyết định không học tiến sĩ nữa.”



Cố Thanh Đồng gật đầu: “Đúng thật là không chấp nhận được loại người thứ ba.”



“Thế mà cậu còn muốn tiếp tục.”



“Mình không vào địa ngục thì ai vào.” Cố Thanh Đồng nghiêm túc đáp trả.



Trần Lộ cười khúc khích: “À đúng rồi, vừa nãy em gái cậu tới tìm cậu đấy, bảo là gọi điện thoại mà cậu không bắt máy.”



Cố Thanh Đồng lôi di động ra, quả nhiên có hai cuộc gọi nhỡ của cô em họ.



Cô ra ban công gọi điện. Giọng Tiếu Vũ Đồng từ bên kia điện thoại truyền tới: “Chị, sao chị không nói em biết lớp em đổi giáo viên.”



“Chẳng phải em biết rồi đấy thôi.”



“Không giống nhau.” Tiếu Vũ Đồng túm tóc: “Đáng lẽ chị nên nói sớm cho em biết chứ. Đúng là trời xanh rủ lòng thương, ban cho chúng ta một vưu vật.”



Vưu vật. Lâm Mặc Tuân là vưu vật, Cố Thanh Đồng mường tượng, không khỏi ho khan một tiếng khô khốc.



“Ngọc thụ lâm phong, ôn tồn lễ độ…”




“Hơi già.”



Cố Thanh Đồng trợn mắt, sực nhớ ra bộ quần áo lần trước cô út mua cho vẫn chưa mặc lần nào, nhưng cô vất nó ở nhà mất rồi.



Ba người đến canteen ăn cơm, trên đường vừa đi vừa tán dóc.



“Trước đây cậu đi ăn cưới có lắm chuyện như lần này đâu nhỉ? Nói mau, lần này ăn cưới ai?”



Cố Thanh Đồng lục lọi quần áo: “Bạn học lớp mười.”



“Có gian tình.” Hai người kia đồng thanh.



“Rồi rồi, năm đó mình yêu cậu ta chết đi sống lại, nhưng trong mắt người ta chưa từng có mình, còn bắt nạt mình suốt ngày nữa kia.”



“Hôn lễ lần này chính là cơ hội báo thù của cậu. Lúc cô dâu chú rể trao nhẫn, cậu dắt một con ngựa tới diễn màn cướp dâu.” Hai người kia tự biên, tự diễn, tự vui.



Cố Thanh Đồng nghe hai người ba hoa, cuối cùng cất giọng đầy chân thành: “Thật ra thì các cậu tốt nghiệp khoa điện ảnh chính quy mới đúng.”



Bỗng có người lướt qua bên cạnh, Cố Thanh Đồng hơi liếc qua, khóe miệng liền cong lên. Triệu Hiểu Như và Trần Lộ cùng dừng bước chân.



“Ai thế?”



“Đẹp trai quá.”



“Nhìn có mỗi bóng lưng mà cậu cũng biết người ta có đẹp trai hay không à? Mắt tinh phết nhỉ.”



“Mình làm cuộc khảo sát tổng hợp rồi, khí chất kia, dáng người kia, không sai được. Không tin thì cậu xem đi, đẹp trai…”



Mấy nam sinh phía trước đồng loạt quay đầu lại.



Cố Thanh Đồng và Triệu Hiểu Như cùng ngẩng đầu nhìn trời, Trần Lộ bĩu môi: “Đám nam sinh này đúng là tự luyến.”



Khóe miệng Cố Thanh Đồng co giật, vẻ mặt nghiêm túc: “Hai cậu nói xem có phải vừa nãy người vẫn đi theo mình là…đám nam sinh đó không?”



Trần Lộ cảm thán: “Bạn học, chữ “đám” của cậu nói ra miễn cưỡng quá.”



Triệu Hiểu Như cười khùng khục: “Thanh Đồng, không ngờ cậu ngày càng biết nói đùa.”