Yêu

Chương 26 :

Ngày đăng: 11:53 19/04/20


Trên đời này lại có chuyện trùng hợp đến thế. Mẹ ruột của cô là mợ của Lâm Mặc Tuân. Khi đó, biết mẹ mình có quan hệ với Lâm Mặc Tuân, cô liền chặt đứt hết mơ mộng.



Cố Thanh Đồng từ từ nhắm mắt lại: “Mặc Tuân, em bỏ nhà đi.”



Lâm Mặc Tuân lặng lẽ nói: “Ừ, anh biết rồi. Lúc nữa gọi điện cho giáo sư Cố đi.” Anh rất bội phục giáo sư Cố, chăm sóc cho Thanh Đồng bấy nhiêu năm nay.



Cố Thanh Đồng ấp úng: “Em vốn tưởng bí mật này sẽ không bao giờ được bật mí.”



Lâm Mặc Tuân hơi xích người: “Tất cả đều không có gì thay đổi, em vẫn là em, bọn họ vẫn là ba mẹ em, anh và họ đều rất yêu thương em.” Anh dịu dàng ôm lấy cô. Anh không thể nói gì, những năm này mình cô cõng trên lưng quá nhiều. Anh vẫn không quên được ánh sáng mặt trời trên người cô thưở học sinh ấy, gặp lại cô lần nữa, anh phát hiện thật ra bọn họ cũng sẽ thay đổi. Mà sự cố chấp của anh với cô cũng thay đổi, trở nên nặng hơn. Điều duy nhất anh cảm thấy tiếc nuối chính là quãng thời gian đó không thể ở cạnh bên chia sẻ cùng cô.



“Thanh Đồng…” Giọng Lâm Mặc Tuân xa xăm: “Anh sẽ luôn bên em.”



Yêu. Lúc này người đàn ông kỳ quặc này đang bày tỏ với cô ư?



Cố Thanh Đồng suy nghĩ, hình như là vậy. “Đến cùng vẫn là rùa biển, vừa nghe anh nói vậy, trong lòng em thư thản nhiều rồi.” Cô không biết anh có phát hiện hốc mắt cô ươn ướt hay không, cô cố nén lệ, nhẹ nhàng nâng tay xoa khóe mắt.



Sự thật là cô vẫn rất để ý đến thân thế của mình.



Sự thật là cô rất muốn đi gặp mẹ mình một lần, hỏi bà xem có phải bà thật sự quên mất con gái của mình không?



Nhưng bây giờ cô sẽ không vậy.



Lâm Mặc Tuân cười nói: “Em chỉ thích giấu chuyện.”



“Làm gì có.”



“Vậy ai lưu ảnh của anh trong máy tính vậy? Hửm?”



Gương mặt Cố Thanh Đồng đỏ lên: “Thuận tay! Thuận tay thôi!”



Thời gian yên tĩnh, ấm áp dừng lại ngay giây phút này.



Cố Thanh Đồng dùng internet trên máy tính của Lâm Mặc Tuân, phần lớn các bạn học đều về nhà. Cô nhắn tin cho Trần Lộ và Hiểu Như. Hiểu Như không online, Trần Lộ ngay tức thì nhắn lại một icon ngoáy mũi.



Cố Thanh Đồng nhắn hai icon ngoáy mũi.



Trần Lộ: Viết chữ Trung Quốc.



Cố Thanh Đồng: Cả người không có sức.



Trần Lộ: Ố! Thật không có tiết tháo*



*Tiết tháo: Chỉ người có khí tiết, nhân phẩm, tinh thần trọng nghĩa.



Trần Lộ: Thể lực của Đất Đen tốt nhể!



Cố Thanh Đồng:…


Sau khi đánh mạt chược một lúc, cuối cùng Lâm Mặc Tuân dần lĩnh ngộ được tinh hoa quốc túy. Đến trước khi ăn cơm, tiền bạc trước mặt ba người kia đã cạn sạch.



“Mặc Tuân, không bao giờ, không bao giờ đánh mạt chược với cậu nữa.” Bạn học cũ kêu ầm lên.



Lâm Mặc Tuân cười cười. Đám đàn ông tan cuộc, các cô gái vẫn đang xoắn xuýt, lúc này Cố Thanh Đồng bắt vương đô lớn nhỏ về. Lâm Mặc Tuân đi tới sau cô.



Sau này gia đình tụ tập, nếu tịch mịch thì có thể tổ chức tú lơ khơ.



Lúc ăn cơm, hai người ngồi cạnh nhau. Lúc đầu mọi người không nghĩ nhiều. Uống nhiều rượu liền mở máy hát.



“Mình bảo này Cố Thanh Đồng cậu rất không nể tình, mấy năm nay cậu cứ lì ở thành phố C, mỗi lần họp lớp cậu đều không tới. Hôm nay nên phạt!”



Cố Thanh Đồng cười tủm tỉm.



“Đúng thế, mọi người xem nên làm thế nào?”



“Vậy đi, chúng ta không làm khó bạn học cũ, một năm một chén, chúng ta đã họp lớp tám năm, tám chén!”



Chân mày xinh đẹp của Cố Thanh Đồng lập tức xoắn chặt lại: “Dùng tám chén nước để thay thế có được không?”



Ha ha….



Trần Nhượng lặng lẽ đến gần Lâm Mặc Tuân: “Người nhà cậu hay thật đấy!” Anh giơ ngón tay cái lên: “Tám chén nước! Mệt cho cô ấy nói ra miệng được!”



Lâm Mặc Tuân gật đầu, khóe môi nhếch lên cười yếu ớt. Trần Nhượng run rẩy nói: “Mặc Tuân, nụ cười của cậu thật là…”



Lâm Mặc Tuân lạnh lùng nhìn, Trần Nhượng hề hề hai tiếng: “Nhưng mình nói cho cậu biết nhé, trong lớp mình có thể có người nhìn chằm chằm người nhà cậu đấy.”



Kết quả là có người đề nghị một chén gọi là tấm lòng, coi như xong.



Lâm Mặc Tuân đảo mắt nhìn, bạn học cũ kia đang nhìn Cố Thanh Đồng, khuôn mặt vui vẻ.



Cố Thanh Đồng biết ơn nhìn người bạn học cũ kia, trong đầu suy nghĩ tên của cậu ta, tên gì nhỉ, Khang… Cô cố gắng suy nghĩ.



“Úi chà chà, Khang Huân, cậu ra mặt sớm quá, anh hùng cứu mỹ nhân à. Hay là muốn uống đỡ cho đại biểu môn của chúng ta?”



Nháy mắt mọi người cùng dụ dỗ.



“Hôm nay đại biểu môn cũng tới, hai người muốn uống cùng nhau không, thế nào hả?”



Khóe mắt Cố Thanh Đồng lườm thẳng tới: “Chuyện đấy không cần…”



Lâm Mặc Tuân từ từ đứng lên. Mọi người cười như không cười, nháy mắt tràn đầy ngạc nhiên.



“Không làm phiền các bạn học cũ giúp đỡ. Rượu của Thanh Đồng để tôi uống, lúc nữa cô ấy phải lái xe về.” Lâm Mặc Tuân lạnh nhạt mở miệng, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua mấy người kia.



Yên lặng trong chớp mắt, nửa ngày không có ai mở miệng.