Yêu
Chương 27 :
Ngày đăng: 11:53 19/04/20
Lâm Mặc Tuân lấy ly từ tay cô, mỉm cười với cô một cái. Các bàn xung quanh không có tiếng động.
Lâm Mặc Tuân tự nhiên uống một ngụm: “Tôi cạn trước để kính rượu.”
Thế là một chén xuống bụng.
“Mấy năm nay cảm ơn mọi người vẫn nhớ đến.” Anh thủng thẳng nói.
Trong giây lát vẻ mặt mấy bạn học cũ vừa kích động lúc nãy hơi trầm xuống.
“Chuyện này… Chắn chắn là chuyện đặc biệt nhất trong mấy năm họp lớp. Thật là thú vị.” Không biết là ai nói một câu, nháy mắt mọi người cùng mở máy hát.
“Đúng là làm người ta mở rộng tầm mắt. Lâm Mặc Tuân và Cố Thanh Đồng yêu nhau.”
“Mình cũng không thể tin được. Bao năm như vậy, sao hai người này lại yêu nhau được chứ?”
Hứa Diệu Thanh đang cầm ly rượu, vẻ mặt ngơ ngác.
“Hứa Diệu Thanh, cậu và Cố Thanh Đồng ngồi cùng bàn ba năm, hai người họ có gian tình từ bao giờ vậy?”
Hứa Diệu Thanh giương mắt nhìn phía trước, Lâm Mặc Tuân nghiêng người, không biết thì thầm bên tai Cố Thanh Đồng cái gì, Cố Thanh Đồng gật đầu, gương mặt toát ra sự dịu dàng khó tả. “Đại khái chính là duyên phận thôi.”
“Cũng không phải vậy. Năm xưa Lâm Mặc Tuân được bao nhiêu là nữ sinh hoanh nghênh đấy.”
“Mình còn tưởng rằng Cố Thanh Đồng và Tần Tử Chấp là một cặp. Hai người họ rất thân nhau, ngày ngày cùng đến trường.”
Cố Thanh Đồng uống nước trái cây, ai đó vừa nói bản thân uống say, bắt cô chịu trách nhiệm.
Trần Nhượng cười tỉnh bơ: “Tuyên cáo chủ quyền sẽ phải trả giá đắt đấy, thầy Lâm!”
Cố Thanh Đồng đưa anh một chén nước ấm, Lâm Mặc Tuân lắc đầu.
Trần Nhượng liếc Cố Thanh Đồng, cười giảo hoạt: “Cẩn thận người uống say… uống say gì nhỉ?”
Lâm Mặc Tuân nhìn anh với vẻ khinh thường: “Cậu cho rằng ai cũng như cậu sao?”
Khóe môi Trần Nhượng giật giật, yên lặng xoay người.
Cố Thanh Đồng nhìn sắc mặt Lâm Mặc Tuân không ổn: “Chúng ta đi trước nhé.”
Lâm Mặc Tuân gật đầu: “Anh cũng đang có ý đó.”
Hai người chào hỏi rồi rời đi, để lại những bạn học cũ cảm khái không thôi.
Cố Thanh Đồng đỡ tay Lâm Mặc Tuân, Lâm Mặc Tuân hơi tựa vào người cô, song không để cô chịu sức nặng quá nhiều.
Cố Thanh Đồng trầm mặc.
Tần Tử Chấp từ từ ôm cô: “Đừng động, để tôi ôm một lúc.” Giọng của anh khàn khàn, trầm thấp.
Cố Thanh Đồng không cự tuyệt. Cái ôm trọn trong ngực này tựa như hai người chơi trò chơi lúc nhỏ.
Bất chợt một ánh sáng sáng ngời rọi lại đây. Giáo sư Cố đứng ở cửa, trừng to đôi mắt nhìn người ở cửa, mà người đứng cạnh ông chính là Lục Bình An.
Trong nháy mắt sắc mặt hai người thay đổi xoành xoạch.
Cố Thanh Đồng và Tần Tử Chấp ngạc nhiên.
“Ba…”
Giáo sư Cố không biết nên nói gì: “Thanh Đồng à…”
Khuôn mặt Lục Bình An đanh lại: “Ở ngoài lạnh lắm, vào nhà đi.”
Tần Tử Chấp đã khôi phục vẻ mặt, chào hỏi giáo sư Cố và Lục Bình An xong liền rời đi. Lúc rời đi anh liếc Cố Thanh Đồng một cái, không nói gì.
Cố Thanh Đồng vào nhà, thay giầy.
“Ba, anh…”
Giáo sư Cố thở dài, tự trách tai mình thính thế để làm gì, nhưng lại không thể không như vậy. “Thanh Đồng, rốt cuộc con và Tử Chấp xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt Cố Thanh Đồng rối rắm: “Vừa rồi hai người hiểu lầm.” Sao khéo vậy chứ? Quả rnhiên người không thể làm chuyện xấu.
Giáo sư Cố thầm xoa mồ hôi, nghĩ tới một thành ngữ… Nay Tần mai Sở*. Ông vội lắc đầu, con gái của ông mới không phải người như vậy.
*Ý chỉ sự tráo trở lật lọng. (Theo Vietphrase)
Lục Bình An nhíu mày: “Hai đứa không còn là trẻ con nữa, hành động, cử chỉ phải chú ý một chút.”
Giáo sư Cố gật gù, con trai nói có lý.
Cố Thanh Đồng nhức đầu: “Em biết mà. Đúng rồi, anh, sao bỗng dưng lại về thế? Không có chút tin tức nào cả.”
Lục Bình An yên tĩnh thâm trầm nhìn cô, những năm này số lần gặp cô em gái này có thể đếm trên đầu ngón tay, thế nhưng giữa hai người không có chút xa lạ nào. “Mẹ nói em sắp đính hôn, bắt anh về.”
Khóe môi vừa nhếch lên của Cố Thanh Đồng cứng lại trong nháy mắt: “Vẫn sớm, vẫn sớm.”
Lục Bình An nhíu mày: “Anh xem qua bài văn Lâm Mặc Tuân phát biểu rồi, cậu ta là một người rất nghiêm cẩn.”
Cố Thanh Đồng im lặng hỏi: “Anh muốn nói gì?”
“Hình như lúc cậu ta tìm đối tượng, không nghiêm túc lắm thì phải.” Lục Bình Anh cười: “Tìm thời gian gặp mặt đi, anh cũng muốn khảo sát xem xem.”