Yêu

Chương 28 :

Ngày đăng: 11:53 19/04/20


Lục Bình An ngồi trên giường, hơi cúi đầu lật quyển báo trên tay. Ngoài cửa truyền đến mấy tiếng gõ cửa, “Vào đi.”



Cố Thanh Đồng đẩy cửa ra: “Anh…”



Lục Bình An ngẩng đầu nhìn cô.



Khóe môi Cố Thanh Đồng nhếch lên vui vẻ: “Anh, cho anh sữa nóng này.”



Lục Bình An khép báo lại, thuận tay nhận lấy. Mùi sữa thơm phiêu đãng khắp phòng làm cả căn phòng ấm áp hẳn lên. Lục Bình An cầm ly sữa, lẳng lặng quan sát Cố Thanh Đồng. Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô là lúc cô vẫn ở trong tã lót, không khóc cũng không quấy. Vậy mà thấm thoát em gái anh đã trưởng thành.



“Muộn thế này không phải cố ý đến đưa sữa tươi đấy chứ?” Lục Bình An sâu xa hỏi.



Cố Thanh Đồng le lưỡi: “Chính xác.”



Lục Bình An cười khẽ, trong mắt là ánh sáng cưng chiều: “Vẫn chuẩn bị tiếp tục học tiến sĩ à?”



Cố Thanh Đồng lặng lẽ hồi lâu, sau đó lắc đầu.



Lục Bình An cười, anh cười lên làm cả người sinh động hơn hẳn. “Cuối cùng ba mẹ có thể ngủ ngon rồi, không cần lo lắng chúng ta noi theo Diệt Tuyệt sư thái.”



Cố Thanh Đồng chun mũi: “Em đã liên lạc với thầy Trương của Định Lăng.”



Lục Bình An gật đầu. “Vậy cũng được. Quả nhiên là con gái hướng ra ngoài, lúc trước ba mẹ nói thế nào em cũng không chịu thay đổi quyết tâm học lên. Quả nhiên Lâm Mặc Tuân rất có sức quyến rũ.”



Cố Thanh Đồng thẹn thùng, “Đây là chuyện của em.”



Lục Bình An nhìn dáng vẻ nói một đằng nghĩ một nẻo của cô mà không kìm được giơ tay lên vuốt đầu cô: “Phải phải, là chuyện của chính em.”



Cố Thanh Đồng lách người, thoát khỏi ma chưởng: “Anh, chừng nào thì anh đưa chị dâu về đây?”



Ngón tay nắm ly thủy tinh của Lục Bình An khẽ nhúc nhích: “Chờ một thời gian đi.”



Mắt Cố Thanh Đồng sáng lên: “Anh, tình huống sao hả?”



Lục Bình An cốc trán cô một cái: “Mau ngủ đi, tiện thể rửa cái ly luôn.”



Cố Thanh Đồng chặc lưỡi: “Anh mà còn như thế, phụ nữ tốt đều chạy hết.”



“Đi mau đi…” Lục Bình An luôn miệng thúc giục.



Cố Thanh Đồng về phòng mình, đã mười một giờ. Ngày mai cả nhà đi mua sắm, hồi tối Lục thái hậu đưa ra ý chỉ bổ nhiệm Cố Thanh Đồng và Lục Bình An làm gã sai vặt.



Cố Thanh Đồng cầm điện thoại di động, suy nghĩ một lúc rồi nhắn tin cho Lâm Mặc Tuân: “Mặc Tuân, anh trai em về rồi.”




Ba Cố nghe vợ mình gọi thân thiết như vậy, nhất thời không thích ứng: “Biết rồi.”



Lâm Mặc Tuân và Lục Bình An ngồi tán gẫu ở phòng khách, Thanh Đồng ở phòng bếp làm trợ thủ cho Lục Nhuế Chi.



Thật ra ba Cố vẫn chưa thích ứng được chuyện thân phận của Lâm Mặc Tuân có sự thay đổi, sao chớp mắt một cái liền biến thành người yêu của con gái. Giáo sư Cố vẫn luôn coi Tần Tử Chấp là con rể tương lai, ông không khỏi nhớ tới màn tối hôm qua nhìn thấy.



Giáo sư Cố thất thần, Lâm Mặc Tuân đã nói chuyện hai nhà gặp mặt.



Lục Bình An kêu: “Ba…”



“Mọi người tiếp tục đi.” Giáo sư Cố nói.



Lục Bình An nhíu mày: “Lúc nãy Mặc Tuân nói ngày mai người hai nhà gặp mặt.”



Giáo sư Cố sửng sốt: “Nhanh vậy à?”



Lâm Mặc Tuân bị lời của giáo sư Cố làm cho vui vẻ. “Mẹ cháu rất vội, lần trước sau khi gặp Thanh Đồng vẫn luôn bảo cháu đưa Thanh Đồng về nhà chơi.”



Lục Bình An cười trộm, không phát biểu ý kiến.



Giáo sư Cố suy nghĩ một lúc: “Vậy cũng được, ngày mai chúng ta gặp nhau vậy.”



Lục Bình An nâng ly trà lên, đuôi mắt thấy bóng dáng bận rộn trong phòng bếp. Lục Nhuế Chi vừa rang thức ăn vừa nói: “Con xem mẹ làm này, làm nhiều lần là biết. Sau này kết hôn cũng không thể ngày ngày ăn bên ngoài.”



Cố Thanh Đồng cúi thấp đầu: “Mẹ nghĩ quá rồi.”



Lục Nhuế Chi quay đầu liếc phòng khách: “Lúc này năm sau có thể ôm cháu rồi.”



Cố Thanh Đồng không ở đây nổi nữa, khuôn mặt phiếm hồng trở lại phòng khách. Không thể không biết xấu hổ ngồi cạnh Lâm Mặc Tuân, mà ngồi ngay cạnh giáo sư Cố.



Lục Bình An: “Thanh Đồng, sao mặt hồng thế?”



“Thái ớt bị cay.” Cố Thanh Đồng trả lời.



Ánh mắt Lục Bình An xoay tròn, “Em trời sinh sẽ không thái thức ăn, cũng như môn toán em luôn học không tốt. Hết thuốc chữa, sau này em phải làm sao giờ. Ai lấy em nhất định sẽ phải xuống bếp.”



Cố Thanh Đồng lườm anh, anh trai, anh đang phá bĩnh em gái mình đấy à.



Mẹ Lục ở bên trong hô một tiếng, bảo giáo sư Cố vào giúp đỡ.



Lâm Mặc Tuân chậm rãi đứng lên: “Bác trai, để cháu đi.” Dừng một lúc, anh tiếp: “Tài nấu nướng của cháu cũng kha khá.”