Yêu

Chương 4 :

Ngày đăng: 11:53 19/04/20


Bình thường bậc thang vẫn luôn bị ai oán, tối nay lại leo lên rất dễ dàng.



Cố Thanh Đồng đi tới đi lui trước cửa phòng 503 chừng mười lần, cuối cùng trái tim đang nảy lên liên hồi cũng bình tĩnh lại. Cô lấy chìa khóa ra mở cửa, đi vào. Hai người kia đang ngồi trước máy vi tính lướt trang web Đào Bảo.



“Về rồi đấy à?” Trần Lộ quay đầu lại, cười hề hề: “Có gặp diễm ngộ không?”



Lâm Mặc Tuân có được coi là diễm ngộ không? Cố Thanh Đồng mệt mỏi ngồi ở bên cạnh, trầm mặc trong chốc lát mới đáp: “Có!”



“Ai?” Hiểu Như và Trần Lộ đồng thời xoay người, im lặng nghe câu tiếp theo.



Cố Thanh Đồng nhìn khuôn mặt của hai người, nhả từng chữ: “Người dẫn chương trình. Khôi hài, tư duy linh hoạt, mình còn lưu số điện thoại này.”



Hiểu Như và Trần Lộ tức giận “tấn công” khuôn mặt cô.



Sau một hồi “tấn công” Cố Thanh Đồng mới lên tiếng: “Đều là bạn học cũ, tình cảm bạn bè thuần khiết thôi. Các cậu độc ác quá, mình đi rửa mặt.”



Hiểu Như và Trần Lộ ngồi tại chỗ sửa lại giỏ hàng.



Hiểu Như: “Túng tiền quá, không nỡ bỏ mấy thứ mình chọn mãi mới ưng đã được bôi đỏ này.”



Trần Lộ: “Ờ, thật ra thì thứ cậu thiếu nhất không phải tiền.”



Hiểu Như mù mờ.



Trần Lộ hơi xích mông, nghiêm túc nói: “Là zdai!”



Hiểu Như lập tức vung tay lên, hét: “Đồng quy vu tận!”



Điện thoại đặt trên bàn của Cố Thanh Đồng đổ chuông. Trần Lộ nhân cơ hội cầm lấy: “Im nào, diễm ngộ hồi sáng của Thanh Đồng tìm.”



Khóe mắt Cố Thanh Đồng co giật: “Xem giúp mình đi.”



“Wechat, có người muốn add cậu. Tên là Đất Đen, giới tính nam. Chết cười, vừa nhìn đã biết là fan của chú Bản Sơn* rồi."



*Triệu Bản Sơn là diễn viên hài TQ.



“Chắc là bạn cấp ba, cậu add hộ mình đi.”



“Được, có nói gì không?”



“Không cần.”
Cố Thanh Đồng bỗng nhụt chí: “Triệu Hiểu Như, Trần Lộ, bạn học hiện tại của mình. Đây là… Bạn học lớp mười của mình, Lâm Mặc Tuân.”



“Bọn em còn là bạn cùng phòng.” Trần Lộ bổ sung, “mắt thần” trao đổi cùng Cố Thanh Đồng.



Thế nên dám gạt bọn mình, tội không thể tha!



Lâm Mặc Tuân cười rạng rỡ: “Chào hai bạn!”



“Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!” Trần Lộ bình tĩnh nói.



Lần đầu gặp mặt mà Lâm Mặc Tuân có thể nói chuyện vui vẻ với hai người này, sao lại có người có từ trường mạnh mẽ vậy nhỉ.



Đáng tiếc thời gian gấp gáp, không thể sung sướng nâng cốc chúc mừng, hơn nữa Trần Lộ và Triệu Hiểu Như đều là người có nhãn lực, tự nhiên muốn cho hai người có cơ hội ở bên nhau.



“Thanh Đồng, cậu cứ tán gẫu với ‘bạn học cũ’ đi, bọn mình vào trước.” Ba chữ “bạn học cũ” được nhấn mạnh!



Cố Thanh Đồng chột dạ.



Lâm Mặc Tuân ngắm khuôn mặt trắng nõn của cô ở ngay trước mặt mình, mơ màng trong nháy mắt: “Bạn học của em thật thú vị.”



Cố Thanh Đồng gật đầu: “Các cô ấy rất… đáng yêu.”



Lâm Mặc Tuân mím chặt môi, nhìn cô, ánh mặt trời rọi lên người cô một vòng ánh sáng nhạt màu, bất giác làm lòng người thêm mấy phần ấm áp.



“Thầy giáo bọn em tới rồi.”



Cố Thanh Đồng quay đầu nhìn lại, quả nhiên là vậy.



“Em vào trước đi, tôi sẽ liên lạc cho em sau.” Anh nói vô cùng tự nhiên.



Cố Thanh Đồng gật đầu một cái: “Hẹn gặp lại.”



Khóe môi Lâm Mặc Tuân cong lên: “Tối qua tôi add wechat của em.”



“Gì cơ?” Cố Thanh Đồng sửng sốt: “Người đó là cậu à?”



Quả nhiên cô chẳng biết gì cả: “Xem ra tối qua rất nhiều bạn học cũ add em.” Anh cau mày lại, nói sâu xa.



Cố Thanh Đồng ngượng ngùng nói: “Về sẽ xem lại.” Sau đó cô vội vàng rảo nhanh bước chân vào viện nghiên cứu sinh.