Yêu
Chương 5 :
Ngày đăng: 11:53 19/04/20
Hôm nay Cố Thanh Đồng rất xấu hổ, buổi sáng làm việc ở sở nghiên cứu, thật sự thẹn với thầy giáo, thẹn với mấy bạn học kia. Suy nghĩ cứ bay ra ngoài, giống như hôm ấy ở trên lớp toán cứ vô duyên vô cớ thất thần.
Thừa dịp nghỉ ngơi, cô cẩn thận xem xét bạn bè trên we chat, cuối cùng khóa được mục tiêu.
Đất đen.
Thực ra cái tên này rất “lúa” có được không? Nếu bọn Trần Lộ biết nhất định sẽ tha hồ cười nhạo. Nghĩ kiểu gì cô cũng không nghĩ tới cái tên này có liên quan đến Lâm Mặc Tuân.
Vào trang của anh, không có avarta, nội dung bên trong cũng trống không. Cô xem xét lại một lượt, không thiếu thứ gì.
Trần Lộ và Triệu Hiểu Như đứng hai bên của cô, bắt đầu nghiêm hình tra hỏi.
“Bạn học cũ? Lâm Mặc Tuân?” Hai người cười hai tiếng âm hiểm.
“Hiện tại cậu có gì muốn nói không?” Trần Lộ cắn răng nghiên lợi hỏi. Sốc quá. Rõ ràng giữa hai người không phải tình bạn thuần khiết.
Cố Thanh Đồng ho khan một tiếng: “Lâm Mặc Tuân là lớp trưởng ba năm, thành tích vô cùng tốt, môn toán thường được điểm tuyệt đối. Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì sang Mỹ, còn điều này hai cậu đều biết, ngoại hình anh ấy rất đẹp.”
Triệu Hiểu Như há to miệng quát: “Qua quít!”
Cố Thanh Đồng mấp máy khóe môi: “Mình và Lâm Mặc Tuân chỉ là bạn học lớp mười thôi.”
Trần Lộ và Triệu Hiểu Như nhìn cô, chắc chắn cái nhìn trong mắt họ không hề đơn giản: “Bọn mình có thể hiểu là Lâm Mặc Tuân là diễm ngộ trong hôn lễ không?”
“Các cậu nghĩ nhiều.” Cố Thanh Đồng bình tĩnh nói, vẻ mặt hơi đổi.
Lúc này Lâm Mặc Tuân đi vào viện nghiên cứu môn toán. Hai ngày nay nghiên cứu ra một số thứ không khớp với dự đoán của họ. Anh muốn liên lạc với bạn học bên Mỹ xem sao.
Trương Sở đi tới trước bàn anh: “Lâm Mặc Tuân, hôm đấy tôi bảo lập wechat cho cậu, cậu bảo không cần, sao tự nhiên lại lập thế.”
Lâm Mặc Tuân đang xem xét email, ánh mắt chỉ nhìn màn hình máy tính, đầu ngón tay hơi dừng lại, đáp: “Tự nhiên phát giác nó rất hữu dụng.”
“Ha ha ha, Đất Đen…” Trương Sở không để ý hình tượng, cười phá lên: “Cái tên này nghe ‘lúa’ quá. Chớ tí, tôi add cậu.”
Nghĩ lại cũng không phải chuyện gì thoải mái, hoài niệm có khi rất đau đớn. Nói ra thì là chuyện đáng tiếc, đến tấm hình tốt nghiệp cấp ba chụp chung cô cũng không có.
Cô nên lưu lại một đoạn hồi ức thuộc về bản thân.
Trước khi ngủ có một tin wechat đến. Trong nhóm bạn học, tám phần đều là địa bàn của những chuyện lặt vặt.
Trần Lộ: Cánh gà của ta ơi, mau tới đây.
Hiểu Như: Hai người, kí túc xá vắng lạnh là thế.
Cô em họ: Anh mỉm cười, không nói gì với em, em cảm giác rằng bấy lâu nay em chờ đợi chỉ vì điều này.
Cố Thanh Đồng thầm khen ngợi một câu. Chốc lát sau, chuông điện thoại của cô vang lên.
Tiếu Vũ Đồng: “Chị, vẫn chưa ngủ à?”
Cố Thanh Đồng: “Giờ ngủ.”
Tiếu Vũ Đồng: “Hỏi chị cái này. Thầy Lâm của bọn em, người mà cùng trường cấp ba với chị ấy, trước kia hai người biết nhau à?”
Cố Thanh Đồng: “Biết, làm sao?”
Tiếu Vũ Đồng: “Hôm nay đi học có bạn hỏi thầy ấy có bạn gái không.”
Cố Thanh Đồng nhìn những con chữ cô em họ gửi tới, trái tim chợt thót lên một cái, tay nắm chặt di động.
Tiếu Vũ Đồng lại nhắn tới: “Thầy ấy nói thầy đang yêu một người.”
Trong wechat của Cố Thanh Đồng, tại trang chủ của một người nào đó, cô ngạc nhiên phát hiện người nào đó đặt avarta, là hình một con mèo hoạt hình.
Mèo ăn cá.