Yêu
Chương 6 :
Ngày đăng: 11:53 19/04/20
Tối hôm ấy, Cố Thanh Đồng mơ thấy con mèo cô nuôi ở kí túc xá hồi trước, ngoan ngoãn kêu meo meo với cô. Mèo kêu ầm ĩ cả đêm, cô thầm đổ lỗi cho ai đó.
Hôm sau cô cầm cánh gà Lục Nhuế Chi làm đến trường học. Trước khi ra cửa, cô gọi điện cho Trần Lộ báo sẽ tới nơi lúc mười giờ. Trần Lộ bảo sẽ đúng giờ đứng ở cổng phía Đông chờ cô đại giá quang lâm, tất nhiên là vì nể mặt cánh gà.
Lúc Cố Thanh Đồng đến trường là chín giờ năm mươi lăm phút.
Đang là thời gian lên lớp nên người ra vào không nhiều, cô đứng ở một góc. Chuẩn bị đến bữa trưa, xung quanh các quầy hàng lục tục xuất hiện.
Cố Thanh Đồng không để ý tới một chiếc ô tô màu bạc đột nhiên dừng lại.
Lâm Mặc Tuân hơi nghiêng đầu, người đang đứng ở cổng chính xách theo một túi đồ nhỏ trong tay.
“Sao lại dừng lại?” Bạn học đại học của anh tò mò hỏi, nhìn theo tầm mắt Lâm Mặc Tuân, khẽ cười, hỏi: “Lâm Mặc Tuân, cậu bắt đầu ăn khói lửa nhân gian từ bao giờ thế?”
Khóe môi Lâm Mặc Tuân hơi động đậy: “Đưa cậu đến đầu đường rồi cậu tự đi.”
Anh bạn thời đại học bị đả kích: “Cậu, cậu, cậu…”
“Như cậu nói, tôi bắt đầu nhiễm khói lửa nhân gian rồi.” Lâm Mặc Tuân lái xe đến đầu đường.
Anh bạn cắn răng nghiến lợi: “Cậu cứ chờ đấy, rồi sẽ có người trừng trị cậu.”
Lâm Mặc Tuân lại trở về, dừng xe tại một nơi cách xa chỗ cô đang đứng, hình như là cô đang chờ ai đó. Vẻ mặt của cô bình thản, gần như không có gì thay đổi so với thời cấp ba.
Lúc bấy giờ anh thường nhìn thấy cô đứng ngay cửa lớp bên cạnh chờ bạn tan lớp.
Lâm Mặc Tuân mở cửa xe, rảo bước về phía cô. Cố Thanh Đồng vẫn chưa thấy bóng dáng Trần Lộ đâu liền gọi điện: “Giờ cậu đang ở đâu?”
Trần Lộ thở hồng hộc: “Mình ra ngay đây, cậu chờ tí. Thanh Đồng, cậu có biết chỉ cần cánh gà xuất hiện trong phạm vi kí túc xá liền bị giành hết không.”
Khuôn mặt Cố Thanh Đồng đầy vạch đen. Đồ ăn mảnh!
“Mau. Cho cậu ba phút đồng hồ, cậu mà không tới mình cho người khác.” Cố Thanh Đồng đanh đá nói, cô đã đứng trong gió hà hơi chừng mười hai phút, lại không đeo khẩu trang, không biết đã hít vào bao nhiêu bụi bặm.
Lúc Lâm Mặc Tuân đi vào, vừa hay nghe thấy giọng nói hung ác của cô, anh cười khẽ một tiếng. Cố Thanh Đồng nhíu mày quay đầu, chợt thấy anh.
“Sao cậu lại đến đại học C?” Cô uống một ngụm nhỏ đồ uống nóng, chậm rãi hỏi. Đây là vấn đề cứ mãi quanh quẩn trong lòng cô.
Tròng mắt đen nhánh của Lâm Mặc Tuân dịu dàng nhìn cô: “Ừm, về đáp án, cơm nước xong tôi sẽ nói cho em biết.” Anh cười khẽ một tiếng, trong đôi mắt thoáng qua sự giảo hoạt.
Trong nháy mắt Cố Thanh Đồng không còn khẩu vị gì nữa.
Nhưng Lâm Mặc Tuân vẫn gắp thức ăn cho cô. Cố Thanh Đồng kén ăn, rất nhiều loại rau gần như đều không động đến. Chỉ có điều trong bữa ăn này, những gì Lâm Mặc Tuân gắp cô đều ăn.
Một bữa cơm thật là sung sướng, Cố Thanh Đồng ăn no phình bụng.
Lâm Mặc Tuân bưng ly trà lên uống, tất cả đường cong trên gương mặt đều trở nên nhu hòa. Anh nhìn cô, từ từ động đậy khóe miệng.
Cố Thanh Đồng thầm thít một hơi, có phải sắp nói đáp án không.
Lâm Mặc Tuân nói với tốc độ vừa phải: “Lần đầu tiên tới đây là Trần Nhượng dẫn tôi tới.” Thật ra thì sau này mất hết liên lạc với các bạn học cấp ba. Ngược lại chỉ có Trần Nhượng là vẫn liên lạc.
“Hai cậu vẫn liên lạc với nhau à?” Đầu tiên Cố Thanh Đồng sửng sốt, sau đó là ngạc nhiên, cô từ từ nghĩ ra, Trần Nhượng từng là bạn cùng bàn của anh.
“Ừm, tôi rất nhớ tình bạn cũ.” Lâm Mặc Tuân trầm ngâm.
Cố Thanh Đồng không thuần khiết nghĩ tới những thứ khác, nhìn anh với vẻ áy náy, sau đó rời chủ đề: “Lẩu quán này không tồi.”
Hai người từ phòng ăn ra ngoài, đang là giờ ăn trưa cao điểm, người kéo tới quán ngày càng nhiều. Lúc đi trên hành lang bỗng có người lao ra, Lâm Mặc Tuân nhanh nhẹn kéo Cố Thanh Đồng tránh né.
Đây là lần thứ hai anh kéo tay cô, thế nhưng chưa lần nào anh buông tay cô ra. Lòng bàn tay anh rất ấm áp, cũng rất mạnh mẽ.
May mà hôm nay ra ngoài Cố Thanh Đồng đi giày thể thao nên giờ vẫn có thể đi lại vững vàng.
Ra khỏi nhà hàng, bên ngoài trời quang mây tạnh, ánh mặt trời như những sợi bông êm ái bao phủ lên mọi thứ. Trước mắt người qua xe lại, tiếng động ồn ào không ngừng.
Lâm Mặc Tuân bình tĩnh đứng trên nền đá, anh nghiêng đầu, trong đôi mắt đen nhánh đầy ắp tình cảm sâu xa, vừa kiềm chế mà lại hồi hộp: “Thanh Đồng, bây giờ em đã biết đáp án của tôi chưa?”
Tôi đã trở về, may là không quá trễ.