Youjo Senki

Chương 14 : Cầu Thuật Toán Elinium Type 95 (5)

Ngày đăng: 03:19 28/08/19

Vùng đất vượt ra ngoài nhận thức của giác quan. [Chư vị, chuyện nghiêm trọng rồi đây.] Ở vùng đất của các vị thần, những [hiện hữu] đang cực kì phiền não. Nỗi bối rối này không chỉ bắt nguồn từ sự chân thành mà còn là thiện ý của họ. [Như mọi người đã biết thì số người giữ gìn đức tin thành kính đang sụt giảm nhanh chóng.] [Vừa muốn văn minh phát triển lại vừa muốn nâng cao tín ngưỡng, quá khó rồi.] Dù dẫn dắt con người đi đến cõi cao hơn hay quán triệt nguyên tắc không can thiệp, hệ thống luân hồi đang dần chạm đến giới hạn của nó. Thế giới càng tiến bộ, loài người càng hạnh phúc thì đức tin càng mai một. Đối với hệ thống đó là một cơn ác mộng tồi tệ nhất. [Còn kết quả nghiệm chứng lần trước thì sao?] [Không đạt được hiệu quả mong muốn. Dù họ có thừa nhận hiện tượng siêu nhiên tồn tại nhưng lại không phản ứng.] Chủ trương của các Tổng lãnh thiên thần cực đoan cho rằng cần gợi ra các hiện tượng siêu nhiên để thức tỉnh lại tín ngưỡng của con người. Họ đã cố tái hiện sự kiện Moses và các hiện tượng siêu nhiên khác, nhưng kết quả đã không được như mong đợi. Chúng sẽ bị Khoa học giải mã vào một ngày nào đó. Bây giờ, phản ứng của con người với hiện tượng siêu nhiên là không thể giải thích. Vì chưa hiểu, nên chúng cũng trở thành một đối tượng nghiên cứu. [Quả là không được thuận lợi.] [Nhưng tại sao chứ? Trong quá khứ, chúng ta chỉ cần nói với họ thì họ sẽ biết chúng ta là những vị thần.] [Họ thậm chí còn chủ động gọi cho chúng ta.] Đúng vậy. Trong thời đại đức tin còn sâu sắc, chúng thần có thể dễ dàng giao tiếp với con người bằng cách trò chuyện. Không những thế, một số còn chủ động tìm kiếm sự hiện diện của các vị thần. Nhưng ngày nay khó mà nhìn thấy những tình huống như thế. Những tiếng nói cầu xin sự cứu chuộc cũng trở nên hiếm hoi. Tại sao lại thế? Ở lúc không thể suy nghĩ được nguyên do, chúng thần đã tập trung điều tra những trường hợp thành công. Đó là một cách tiếp cận hợp lý. Và, với bổn phận và lý niệm cao thượng, họ nghiên cứu tỉ mỉ tất cả những tiền lệ có từ thời thần thoại đến nay. Đối với họ, thời đại thần thoại chỉ là một ký ức. Nếu họ muốn kiểm tra từng phần một cũng rất dễ dàng. […Hay là do hồng ân của thần linh?] Trên phương diện nào đó, đây là một câu trả lời vô cùng thực tiễn được rút ra từ kết luận. [Ý ngài là…?] [Trước kia, khi nền văn minh nhân loại còn chưa khai hóa, chúng ta đã can thiệp và bảo vệ con người khỏi những thảm họa mà họ không thể tránh khỏi.] Với quốc gia hiện đại, một cơn bão không còn là mối uy hiếp. Những trận cuồng phong không thể hủy diệt một quốc gia, nó thậm chí còn không làm nứt được dầm nhà. Đối với hầu hết các nước, bão và lũ lụt chỉ có thể làm tê liệt chức năng của một thành phố. Trái với quá khứ, nơi cả nền nông nghiệp sẽ bị tàn phá bởi một cơn bão; mọi người sẽ bị cuốn trôi bởi lũ lụt và nhiều gia đình sẽ bị tan nát bởi những thảm họa. Vì lẽ đó mà các vị thần đã kiềm chế bản thân và không can thiệp nếu loài người không muốn. Và rồi, thần đã bị nhân loại lãng quên. Việc thúc đẩy tính độc lập ở loài người trong quá trình trưởng thành là một yếu tố quan trọng để họ tiến lên một tầm nhìn cao hơn. Đó là lý do mà đến nay, không ai ngờ được rằng nó sẽ khiến con người mất đi đức tin của mình. Con người cổ xưa ca ngợi ân điển của các vị thần, đế chế La mã là nơi thần và người cùng tồn tại. La mã sụp đổ, nhà thờ kiểm soát thời trung cổ bằng cách nhân danh Thiên Chúa. Song các lãnh chúa ủng hộ quân chủ chuyên chế lại làm giảm sức mạnh của nhà thờ. Để rồi, các nhà khoa học không còn mong muốn cống hiến cho tôn giáo mà thay vào đó là tìm kiếm sự thật về thế giới do các vị thần tạo ra. Kết quả là, đức tin của con người bị mài mòn theo thời gian. [Phải, khi nền văn minh phát triển ở tốc độ ổn định chúng ta đã quyết định rằng can thiệp sẽ làm chậm bước tiến của họ, đó là lý do chúng ta bỏ mặc họ.] [Mặt khác, chẳng phải đó là nguyên nhân khiến loài người khó lòng thừa nhận chúng ta sao?] Chúng thần không có ý định cản trở sự phát triển của nhân loại. Trên thực tế, đây là kết quả họ mong đợi từ kế hoạch ban đầu. Để tìm kiếm sự thật đằng sau những việc làm của thần thánh. Các ngành Khoa học Tự nhiên bắt nguồn từ ý nghĩ vậy đã được chào đón mà không bị căm ghét. Từ tán dương ý nghĩ của việc không ích kỷ đến thờ phụng sự hiểu biết nền tảng của bản chất tự nhiên. Theo logic này, con người sẽ đạt đến mức độ triết lý cao hơn. Một bước đi đầu tiên được các vị thần ghi nhớ. Tuy nhiên, kế hoạch đã phản tác dụng và dẫn đến nhiều vấn đề nghiêm trọng. Nó không thể dừng lại. Rốt cuộc đã có quá nhiều thế giới được nuôi dưỡng bằng mô hình tiêu chuẩn này. [Ughhh, nếu là vậy thì mệt rồi đấy.] Chúng thần lại rơi vào trầm tư. Nếu họ không tháo gỡ vấn đề bằng những sữa chữa đơn giản, nó sẽ mất nhiều nỗ lực để giải quyết. Điều đó sẽ rất phiền phức. Và có thể đoán trước là nếu họ mặc kệ vấn đề này quá lâu, mọi chuyện sẽ càng tệ hại hơn. [Bất cứ ai có ý tưởng nào không?] Tại thời điểm này, thiên thần trí tuệ đã đáp ứng mong đợi bằng cách phác thảo lên một đề xuất sau khi đã xem xét cẩn thận vấn đề. Thứ nhất, ngài cho rằng vấn đề không nằm ở chính sách của chúng thần. Căn bản, họ chỉ cần đưa ra một hệ thống bù đắp sự mất mát của đức tin là xong. [Vậy nên, chúng ta phải điều chỉnh một chút để khuấy động đức tin của con người.] Lời đề nghị này được đa số ủng hộ. Tuy nhiên họ đã thử hết toàn bộ những phương pháp có sẵn. [Tôi hiểu phương châm mà ngài đề nghị. Nhưng chính xác là chúng ta nên làm gì?] [Tôi không dám chắc, nhưng làm thế nào về việc ban một thánh tích mới cho thế giới?] [Hmm? Ý ngài là sao?] Lại nói về các thánh tích, những thứ được ban cho thế giới nhiều như những ngôi sao. Mặc dù không được phân bố đồng đều do quốc gia và địa lý, số lượng của chúng vô cùng phong phú. Để nâng cao đức tin thì phương pháp này không được thành công cho lắm. Nhưng bởi giá trị lịch sử cao nên chúng rất được con người trân trọng. [Thánh tích ban tặng được giữ gìn và bảo tồn rất cẩn thận nhưng nó vẫn chưa hoàn thành vai trò thông cáo cho con người về ân sủng của các vị thần.] Chỉ có điều, chúng thần cũng không biết được tình hình thực tế của thánh tích. Dù sao, họ đã sống quá lâu. Họ chỉ còn những kỷ niệm về việc ban tặng thánh tích cho con người bởi họ không quan tâm đến sự phát triển sau này. Sau khi điều tra, họ mới phát hiện thánh tích đã trở thành một món đồ trang trí. [Hiểu rồi, đó là lý do con người quên mất đức tin và lời cầu nguyện. Thật mỉa mai…] Chúng thần đã không còn là sự tồn tại thiết yếu nữa. Chỉ đơn giản là vậy, nhưng cảm xúc của chúng thần vẫn là trăm mối ngổn ngang. Dẫu sao, chúng thần cũng không dự định đơn phương ép buộc con người phải đi theo tôn giáo. Nhưng nếu họ không làm như vậy, hệ thống sẽ gặp phải một kết quả không lạc quan. Để con người tự động hiểu được đức tin, chẳng lẽ họ phải định kỳ ban tặng những thánh tích tại các di tích thiêng liêng sao? Chúng thần đồng ý là quan điểm này đáng để thử. [Trong trường hợp đó, chúng ta sẽ dạy con người lời cầu nguyện và ban thánh tích đến nơi mà họ cần đến.] [Một ý tưởng tuyệt vời. Làm ngay thôi.] [Tôi vừa nghĩ ra một thứ thích hợp.] Bởi vậy, chi tiết kế hoạch đã được quyết định rất nhanh. Ngay cả trong mắt những vị thần vốn từ tốn và thoải mái, vấn đề xuất hiện đang vô cùng nghiêm trọng. Vì thế họ thảo luận cực kỳ nghiêm túc mà không chút sai sót, một phong thái đặc trưng của các vị thần trong thần thoại: toàn năng, toàn trí và toàn thiện. [Oh?] [Ai đó trong thế giới loài người đang nghiên cứu một sản phẩm tồn tại trong lĩnh vực của các vị thần – một kết quả có thể hoàn thành sau khoảng một nghìn năm.] [Ồ, một kẻ ngoại lai à? Chúng ta có thể liên lạc với hắn chứ?] Dù hiếm hoi, nhưng ở những thế giới khác nhau luôn tồn tại một loại người bước đến lĩnh vực của các vị thần bằng nghiên cứu Khoa học Tự nhiên của mình. Những trường hợp như thế rất hiếm và khác thường, nhưng không phải không có tiền lệ. Hơn nữa, trong lúc này đó là một thí dụ thích hợp nhất. [Giờ đây hẳn ông ta đã nhận ra giới hạn của mình. Ông ta sẽ mang ơn nếu chúng ta cho ông ta thấy được tác phẩm của các vị thần.] [Chúng ta có nên ban thánh tích ngay tại đó?] [Không, chúng ta cần phải ban tặng một phép màu.] [Phép màu, huh?]