Youjo Senki

Chương 15 : Cầu Thuật Toán Elinium Type 95 (6)

Ngày đăng: 03:19 28/08/19

Trên thế giới này, tin tốt luôn đi kèm với tin xấu. Một điều mà Thiếu úy Tanya Degurechaff hoàn toàn tán thành từ tận đáy lòng. Cấp trên đã thông báo nội bộ việc cắt giảm ngân sách. Một dấu hiệu cho thấy sự phát triển của Type-95 đến đây là chấm dứt. Đồng thời, chi nhánh Nhân sự đã báo rằng cô sẽ chuyên tâm huấn luyện mà với Tanya là không thành vấn đề. Việc dừng phát triển quả cầu thiếu sót và trở lại Ban Huấn luyện là một tin đáng để ăn mừng. Rắc rối duy nhất, đây là một thông báo nội bộ và chưa có xác nhận quyết định chính thức. Nhưng vẫn là một tin tuyệt vời bởi cô sẽ không cần liều mạng nữa. Tin xấu là lão điên đã đột ngột thay đổi thái độ trước những thí nghiệm dậm chân tại chỗ và nguy cơ bị đình chỉ các thí nghiệm nguy hiểm khác. Nếu ông ta nản lòng thoái chí và trở nên an phận thì tốt rồi. Tuy nhiên niềm hy vọng đó đã tan vỡ và kẻ mất trí dường như còn có khả năng nhận được sóng điện từ một nơi Chúa mới biết ở đâu. Một ngày, ông ta đột nhiên hét lên là được thần thánh ban cảm hứng và gào thét “bây giờ, nó chắc chắn sẽ hoạt động!”. Chỉ có điều ngay cả lúc bình thường, kẻ điên rồ này còn đánh giá đây là một thử nghiệm có nguy cơ cao. Nếu đó là một cố gắng thực nghiệm trong lúc căng thẳng thần kinh thì kết quả có lẽ sẽ không tốt đẹp. Tệ hơn là các nhà nghiên cứu khác bắt đầu lung lay khi dự án có khả năng phải kết thúc. Họ muốn thấy được kết quả cho nỗ lực đã bỏ ra – một suy nghĩ khiến họ tạo thành những phản ứng chống đối. Một tình cảnh giúp lão điên dễ dàng gạt những người bất đồng ý kiến sang một bên. Vậy nên dù có sống sót bấy lâu, Tanya vẫn không thể ngăn họ thực hiện một thử nghiệm sẽ làm cho bất kì nhà khoa học bình thường nào phải cau mày, một trò hề tương tự như trò đuổi bắt với bom. Như tên gọi, đây là một thử nghiệm tạo ra hiện tượng cố hữu hóa bằng cách can thiệp vào các tọa độ mà ma lực chuyển hóa thành vật chất – còn được dân không chuyên gọi là thử nghiệm ma lực vật chất hóa, một ý tưởng quái đản và hoang đường. Mục đích của dự án Type-95 là thực hiện thành công thí nghiệm trên. Nhưng xác xuất thành công thấp đến mức làm người khác phải hoài nghi đến tột cùng có phải là nói đùa hay không. Nghĩ thế nào đây cũng là một thí nghiệm thất bại. Một lý thuyết rất hợp lý và nổi tiếng, ngay cả Tanya cũng từng nghe về nó. Cấu trúc tinh tế của Type-95 khiến nó trở nên vô cùng mong manh, khó duy trì và thiếu tin cậy. Một điều chỉ có thể khắc phục bằng cách dùng ma lực để buộc thế giới thừa nhận và củng cố cấu trúc để ổn định chuyển hóa ma lực thành vật chất. Về lý thuyết, Type-95 có thể hoạt động khi bốn lõi được đồng bộ hóa và đặt nền móng cho công nghệ. Dù được định trước là thất bại, cũng cần phải thách thức rào cản cuối cùng của Type-95. Một bước tiến quan trọng để khẳng định nền tảng của công nghệ này. Khi nghe được giải thích, cô cảm giác như mình đang phải nghe một cuộc biểu tình của những nhân viên chống lại sự phân bố ngân sách. Nhưng cô có thể xác định, bài trình bày rất trang trọng và tao nhã này bắt nguồn từ những thắc mắc của một người điên nào đó. Những lời lẽ sáo rỗng và không có dự định ngừng lại thử nghiệm ngay cả khi các vấn đề thực tiễn được đưa ra. Nếu ông ta được phép mạnh tay thì thử nghiệm chắc chắn sẽ tiến hành dựa trên giả thuyết sai lầm về độ may mắn của lão. “Thiếu úy, em sẵn sàng rồi chứ?” Hiển nhiên, ông ta biết rõ thử nghiệm này có bao nhiêu nguy hiểm. Ông đã biết mà còn vui vẻ như thế là sao hả? Điều này đặt ra câu hỏi về sự ổn định tinh thần của Kỹ sư trưởng Adelaide von Schugel. Tôi thật lòng muốn ông ta hãy nhìn xung quanh mình một chút. Thu vào tầm mắt là một cảnh tượng cằn cỗi, một nơi đủ rộng để tập trận bắn đạn thật. Khi cố tìm những cấu trúc do con người xây dựng, Tanya chỉ có thể thấy những dụng cụ đo lường và Tiến sĩ. Các thành viên còn lại của nhóm phát triển đã nhận ra sự nguy hiểm và lùi ra rất xa, an toàn quan sát qua các thiết bị trong phòng thí nghiệm. Không một ai sẵn lòng làm các thủ tục rà soát sai sót trên mặt đất. Tóm lại, tất cả nhân viên đều tránh đi bởi họ giả định rằng sẽ có một vụ nổ lớn. “Tiến sĩ, ngài có thể ngừng thử nghiệm được không? Theo tính toán, trường hợp xấu nhất là toàn bộ chúng ta và khu vực thí nghiệm sẽ bị thổi bay.” Đó là lý do mà Tanya kiên quyết ngừng thử nghiệm ở giai đoạn cuối. Người duy nhất tin tưởng Tanya có thể đạt đến sự kiểm soát hoàn hảo là Kỹ sư trưởng Adelaide von Schugel. Như một thói quen, đội ngũ phát triển đã sắp xếp trước một đội ngũ y tế sẵn sàng túc trực. Họ thậm chí còn điều động nguyên một đội quân y giàu kinh nghiệm với một bệnh viện dã chiến sở hữu trang thiết bị đầy đủ. “Tiến bộ khoa học luôn song hành với sự hy sinh. Dẫu sao em cũng không cô độc. Tôi còn ở đây mà. Còn câu hỏi nào nữa không?” Mọi người đều lo lắng về thử nghiệm này, ngoại trừ Kỹ sư trưởng Adelaide von Schugel vẫn vui vẻ và tự tin như thường. Nếu tôi được đấm vào gương mặt tươi cười của lão thì thật tốt. “Thứ cho tôi nói thẳng, tôi hy vọng ngài có thể đem lý tưởng cao cả của mình dùng ở chỗ khác.” Điều ông mong muốn là được chết trong vụ nổ do sáng chế của mình đi. Nói cách khác, đấy là tự làm tự chịu. Nhưng vấn đề là tại sao tôi phải đi cùng với kẻ cuồng tự sát này? Tôi đang bị ép phải tự tử theo một cách nào đó. Thông qua từ ngữ nhã nhặn và lối nói quanh co nhất, Tanya đã thể hiện cảm xúc thật của mình. “…? Là một nhà khoa học tôi sẽ trung thành với nghiên cứu của mình. Ngừng huyên thuyên và bắt đầu nào.” Tuy vậy cô đành phải bất lực trước lý tưởng cao cả của kẻ điên rồ này. Nếu ông muốn chết thì vui lòng chết một mình đi. Đừng làm phiền người xung quanh chứ. Nếu không chí ít cũng đừng kéo tôi vào. “Tôi là một người lính chứ không phải khoa học gia!” Ngoài ra, Tanya là một người lính chuyên nghiệp, bất luận thế nào thì tự tử cùng một nhà khoa học không nằm trong mô tả công việc của cô. “Tôi ra lệnh cho em. Ngừng lảm nhảm và bắt đầu đi.” Đáp lại sự phản đối là một câu trả lời đánh trúng trọng tâm của nhà khoa học. Như một người lính, cô phải tuân lệnh cấp trên. Dù có bực bội nhưng xác thực mọi chuyện phải như vậy. 「…Bắt đầu cung cấp ma lực cho Type-95.」 Không còn lựa chọn nào khác, Tanya chỉ có thể khóc than cho bất hạnh của mình và bắt tay vào công việc, chậm rãi truyền ma lực vào Type-95. 「Đội quan sát xác nhận. Hãy bình an.」 Ngay cả những lời lịch sử theo nghi thức cũng có vẻ đáng ngại. Cô sẽ phải chịu đựng sự đau đớn và nỗi kinh hoàng bị nổ tung bất cứ lúc nào. Thẳng thắn mà nói, cô cảm thấy mạng sống của mình có nguy cơ cao hơn những trải nghiệm trong công việc quá khứ. Bất luận là kết giới phòng vệ vững chắc vẫn là màng bảo vệ chống lại các đòn tấn công trực tiếp đều được tạo ra nhờ quả cầu. Chỉ cần nghĩ đến việc cơ thể mình có thể sẽ nổ tung cùng với quả cầu bất kì lúc nào khiến Tanya không thể không lo lắng. Trong tình huống tàn khốc và bất an như vậy, biểu hiện méo mó không thể mô tả được xuất hiện trên gương mặt cô. Trước vẻ mặt đó, Kỹ sư trưởng Adelaide von Schugel lại mỉm cười. Với Tanya, đây là lần đầu tiên Tiến sĩ nở nụ cười bình thản, nó như để giúp cô xoa dịu nỗi căng thẳng. Biểu hiện của ông dường như muốn nói hãy yên tâm. “Ổn thôi mà, đừng suy nghĩ nhiều. Nó đảm bảo sẽ hoạt động.” Sự hoài nghi gõ một hồi chuông cảnh báo trong tâm trí Tanya khi cô nhận ra mình đang nhìn vào đôi mắt của một tín đồ tà giáo nguy hiểm… Một cảnh báo là đừng dính líu đến loại người như vậy. “…Tiến sĩ, điều gì khiến ngài tự tin như vậy?” Tanya sẽ không ngạc nhiên nếu đó là một ý tưởng điên loạn. Nhưng đây là một tình huống không thể lơ là. Hơn nữa, đó có thể là một nguy cơ gây ảnh hưởng đến cô. “Chẳng phải rất đơn giản sao.” Ngài Tiến sĩ khoa trương giang rộng hai cánh tay mình, như thể ông dự định thuyết giảng về chân lý thế giới. Chỉ có vậy cũng đủ làm Tanya không rét mà run. Đầy tự tin và diễn thuyết như thể thấu hiểu được nguyên lý của sự thật? Đó là đặc thù của một kẻ cuồng tín. Còn là loại chìm đắm trong ám ảnh một giáo phái nguy hiểm. “…Cho nên?” Khi đối mặt với một kẻ cuồng tín, điều nguy hiểm nhất là hành động của bạn có thể bị hiểu ngầm là đồng ý hoặc không đồng ý trong cùng một vấn đề. Từ kinh nghiệm trong những năm tháng quản lý nhân sự của mình, cô đã học được rằng khi một nhân viên đề nghị từ chức do tác động của một tín ngưỡng đáng ngờ thì cần duy trì thái độ “không bình luận”. Gắng giữ khoảng cách và cố gắng giảm thiểu khả năng bị hiểu nhầm khi nói chuyện. Chính vì thế mà trong suốt cuộc đối thoại, Tanya buộc âm thanh mình của mình ổn định nhất có thể. “Tôi là Kỹ sư trưởng. Còn em, Thiếu úy, là phi công thử nghiệm chính. Điều đó có nghĩa là nếu chúng ta bỏ qua thành kiến và làm việc cùng nhau. Tất cả mọi vấn đề có thể được giải quyết dễ dàng.” Tà giáo là vậy. Hầu hết họ bắt đầu bằng một giai điệu bình thường khi làm ra vẻ thấu hiểu mọi thứ trên đời và nói về những điều nghe qua thì rất hợp lý. “Tôi đã nhận được mặc khải vào mấy ngày trước.” “…Mặc khải?” Ah, quả như dự đoán. Vậy hả? Cũng tốt thôi. Cô còn nghĩ đó chỉ là một phép ẩn dụ. Nhưng linh cảm chẳng lành khiến bộ não của cô ghê tởm hét lên. Cô cảm thấy xấu về điều này. “Không sai. Nếu chúng ta cầu nguyện thì những người có đức tin sẽ được cứu rỗi.” “….Ehhhh?” Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng cô không thể không rên rỉ. Chờ tỉnh táo hơn cô bỗng thở dài. Cầu nguyện…Chúa…để được cứu rỗi? Là…một nhà khoa học vừa nói ra câu đó, phải không? Nghĩ lại thì đây là không thể nào. Quá trình nghiên cứu đã làm ông ta mất trí. Hẳn là vậy. Khi hiểu ra, cô kết luận dù có quân lệnh hay không đây cũng là thử nghiệm quá nguy hiểm. Đánh giá đó khiến cô giảm bớt nguồn cung cấp ma lực và kích hoạt chức năng an toàn dùng để ngăn ngừa quả cầu mất kiểm soát. “Điều quan trọng không phải lòng kiêu hãnh mà là sự khiêm tốn.” Tuy thế, chức năng an toàn đã không khởi động. Tanya giấu sự ngạc nhiên dưới một vẻ mặt đanh thép khi kiểm tra lại quả cầu trong tay một lần nữa. Đó là cái mà cô đã sử dụng trong tất cả các cuộc thử nghiệm, một vật dụng quen thuộc. Lớp an toàn khẩn cấp vẫn được gắn liền với nó…Thiết bị không chạy? Có nghĩa là đã bị vô hiệu hoá… Ông ta thực sự dám đi đến nước này à. Người duy nhất có thể làm được điều này là kẻ đang mỉm cười bình tĩnh trước mặt cô. Ông ta hoàn toàn nghiêm túc. Bởi thái độ điên rồ thường trực của lão mà Tanya đã mất cảnh giác. “Một cơ hội tốt. Hãy cầu nguyện các vị thần cho sự thành công của chúng ta.” “Tiến sĩ, ngài là một người vô thần mà?” “Thiên chúa của Sáng chế đã hạ phàm trước ta. Ngay bây giờ, ta là một tín đồ mộ đạo.” Ôi, không. Tình huống đã không thể cứu vãn được nữa. Giống như người tạo ra nó, Type-95 bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát. Tanya đã cố gắng giành lại quyền điều khiển bằng ma lực của mình, nhưng không có phản ứng. Các mạch hoàn toàn khác thường. Tiếp theo, ma lực sẽ tán loạn và thiết bị an toàn là vô dụng. “…” Nếu cô loại bỏ ma lực bằng cách thủ công, toàn bộ sự cân bằng sẽ sụp đổ và kéo theo việc tan rã cấu trúc. Do đó dù biết là nguy hiểm, cô buộc duy trì việc truyền thêm ma lực của mình. Tuy nhiên, tiếp tục bơm ma lực cuối cùng vẫn dẫn đến sự mất kiểm soát. Một tình thế tiến thoái lưỡng lan trước hai con đường dẫn đến cùng một kết quả là quả cầu sẽ nổ tung. …Vào thời điểm ấy, chỉ tệ hơn khi một tương lai u ám hiện ra trong đầu cô. “Nếu chúng ta tin tưởng vào phát minh và nghiêm túc cầu nguyện, nó chắc chắn sẽ hoạt động.” “…Vậy thì, điều gì xảy ra nếu tôi không cầu nguyện?” “Hai chúng ta sẽ trở thành những kẻ tử vì đạo.” Lão điên nói ra điều đó không chút do dự. Và nụ cười trên gương mặt ông ta cho thấy lão thuộc loại tồi tệ nhất, loại người tự hào được tuẫn giáo - nụ cười vui vẻ của kẻ sắp bị nổ tung. “Ngay bây giờ ngài có thể gọi cho Quân y. Hoặc để tôi lập tức xử lý ngài?” Dù sao Tanya cũng sẽ chết, nên ít ra cô muốn giết lão bằng đôi tay mình. Giết lão trước, sau đó bị giết bởi quả cầu thiếu sót của lão. Công bằng. Một cám dỗ ngọt ngào. Dù không phải là một hợp đồng chấp nhận được, nhưng tốt hơn việc bị hao tổn trên mọi khía cạnh. Khái niệm chủ nghĩa bảo căn thị trường đã an ủi Tanya như vậy. “Bình tĩnh nào Thiếu úy. Chẳng phải em đã gặp Chúa rồi sao? Nếu chúng ta đều tin vào Chúa trời, chúng ta sẽ được cứu rỗi.” Khi sát ý ẩn dưới đáy lòng cô dần được cụ thể hóa, những lời phát ra từ miệng ông ta khiến Tanya vô thức ngừng lại chuyển động của mình. Này, đợi đã. “Máy đo ma lực đang mất ổn định! Nó đang mất kiểm soát!” “Sao lại có thể?! Lõi đang tan chảy! Sơ tán nhân viên ngay!” Nhóm quan sát hét lên. Song trước khoảng khắc mất ý thức, cô chỉ coi những tiếng la hét đó là tiếng ồn và bỏ qua, bởi một cảm nhận. Cô cảm thấy ma quỷ - [Tồn tại X] đang nở nụ cười nham hiểm với mình. Ah, tôi thấy. Một [Tồn tại] kỳ diệu đang chơi đùa với thực tế. Một con quỷ đùa bỡn với con người và chuyên mang đến tin dữ. [Là ngươi sao?! Ác quỷ!!!] [Tóm lại món đồ mà các người phát triển gọi là Elinium Type-95? Chúng thần đã quyết định ban thử nghiệm này một phép màu, và được ý Chúa tán đồng.] Khi ý thức trở lại, cô nhận ra khoảng không quen thuộc và được chào đón bởi một [Tồn tại X] có lý trí hơn kẻ tồi tệ trước đây. Lý do cho chuyến thăm lần này chắc chắn là do thử nghiệm liều lĩnh của lão điên kia. Nhưng lão ta chỉ là một nhà khoa học điên chứ không phải kẻ cuồng tín. Xét từ những lời ban nãy, ông ta cũng là một nạn nhân. Kẻ chủ mưu là [Tồn tại X] và bè lũ của hắn. Lão điên đó đã bị chúng thao túng. Mặc dù tôi không hề có một chút thông cảm nào với lão. [Oh, ta hiểu.] So với lần trước, thực thể trước mặt tôi bình thường hơn hẳn. Nói theo nào đó thì hắn là kẻ cuồng tín còn duy trì chức năng đàm thoại bình thường. Nhưng không được phép bất cẩn. Sau cùng, đối phương là những kẻ chuyên đi đầu độc bằng tôn giáo. Trong thời điểm này, dù có là thần hay quỷ đều không khác gì nhau. Điều khiến tôi cẩn thận là họ có thể thuyết phục tôi bằng lý luận và buộc tôi chấp nhận giá trị của họ một cách đơn phương. Xét cho cùng, đó là một giá trị sai lầm. Nó có vẻ hợp lý, nhưng nội dung giống như được đưa ra bởi một nhân viên thiếu năng lực. Tôi cần loại bỏ chúng. Tôi có thể chịu được kẻ vô năng lười biếng. Những kẻ cuồng tín đều rất chăm chỉ bất kể trình độ đến đâu, một đức tính đáng khen nhưng pha trộn thêm “điên rồ” đã làm hỏng mọi thứ. [Tiếp đó, cho phép ta chúc mừng ngươi. Chúa nhân từ đã chấp nhận sự hiện diện vô minh cùng tội lỗi của ngươi và quyết định dẫn ngươi đi vào con đường đúng đắn.] [Không cần thiết.] …Này, quá trực tiếp rồi? Tôi đã mong đợi một cú ném, nhưng tại sao lại là một cú Fastball vào ngay giữa sân? Nói thật, kiểm soát cuộc sống của ai đó tuyệt thật đấy, nhưng vấn đề ở chỗ người bị thao túng là tôi. Vì cớ gì mà tôi không thể tự định đoạt cuộc sống của mình? Cá thể không phải là sự tồn tại cơ bản nhất được kiểm soát bởi ý chí bản thân sao? [Ah, hãy yên tâm. Sự lo lắng của ngươi bắt nguồn từ nỗi sợ hãi mình sẽ bị áp đặt bởi tư tưởng của người khác nhỉ?] Không, sự bất an này… Làm thế nào để tôi miêu tả nó được đây? Đúng là tôi phản đối việc tương lai của bản thân bị người khác quyết định trái với ý muốn. Có thể hiểu là tôi sẽ cảm thấy nhục nhã nếu suy nghĩ của mình bị kiểm soát hoặc dẫn dắt. Hãy để những người muốn đắm chìm vào thế giới của truyện cổ tích tận hưởng ảo tưởng cộng đồng. Nếu ảo tưởng đó sinh lời, tôi sẽ đầu tư; nếu nó không, tôi sẽ không quan tâm. Nếu nguy hại đến bản thân, tôi sẽ đánh thức đám người ấy khỏi giấc mơ và cho họ nếm thử vị nước bùn trong thực tế. Và hành động có chủ đích buộc người khác phải tham gia ảo tưởng cộng đồng là một tội lỗi chống lại tự do của nhân loại. Tự do. Đây là tự do của tôi. Không ai có quyền cướp nó khỏi tôi. Nếu sự tồn tại của tôi vi phạm quyền tự do của người khác và nguyên tắc của mình, dù khó chịu nhưng tôi sẽ học cách thỏa hiệp. Nhưng tôi không bao giờ chấp nhận bất kì kẻ nào xâm hại đến tự do của mình. Trong quá khứ, tôi sở hữu trí tuệ và mạng lưới giao thiệp để bảo vệ tự do ấy…nhưng bây giờ, tôi chỉ có sức mạnh vật lý để bảo vệ chủ quyền cá nhân và lý giải tầm quan trọng của nó. [Thả lỏng nào. Hãy để chúng thần chúc phước lành cho Cầu Thuật Toán của ngươi và tạo nên một phép màu. Khi dùng quả cầu, chắc chắn ngươi sẽ hiểu được ân điển của Chúa và thốt lên những lời ngợi ca.] [Cầu nguyện?] [Đúng thế. Tổ tiên ngươi đã lãng quên những lời ca ngợi Đức chúa nhân từ. Đó không phải lỗi của ngươi khi không được học nó.] [Tất nhiên. Nhưng đó không phải trọng điểm trong cuộc thảo luận của chúng ta bây giờ.] Làm thế nào loại đạo lý này có thể xuất hiện được vậy? Ai giải thích giúp tôi với? Nếu có thể, hãy làm ngay bây giờ được không? Tôi không quan tâm đó là chương trình dịch hay dịch lời đâu. Ngoài tiền phí hối thúc tôi sẽ cho cả tiền típ mà. Vì vậy xin vui lòng, ai đó hãy cho tôi biết những gì mà kẻ này đang muốn nói đi. [Như ta đã nói, Chúa sẽ ban cho ngươi quyền thốt lên những lời cầu nguyện, để trái tim ngươi nghe được tiếng Người, để đáy lòng ngươi mở rộng với phép lạ.] [...Giống một hình thức tẩy não khủng khiếp.] Hãy thử phân tích tình hình. Một bầy quỷ dữ ném tôi vào thế giới này. Đại loại là bắt cóc. Do thấy tôi không hợp tác nên chúng quyết định thử tiếp cận tôi bằng thủ đoạn mới. Đó là buộc tôi sử dụng một quả cầu bị nguyền rủa. Tôi càng sử dụng nó, nó càng làm hỏng linh hồn tôi? Khốn nạn. Không chỉ có vậy – điều khủng khiếp nhất là nếu tôi muốn sống sót trong cuộc chiến khắc nghiệt này, cho dù phải trả một cái giá đắt, tôi cũng không có lựa chọn nào khác ngoài việc sử dụng nó. Khi đó cũng là lúc tôi rơi vào thế chiếu bí. Bản thân phóng hỏa sau đó bản thân đến dập hỏa. Hành vi này còn tệ hơn cả giao dịch nội gián. Nếu cách làm man rợ này được phép thực hiện có nghĩa là luật pháp và công lý đã biến mất khỏi nền văn minh. Có lẽ tôi nên hành động như một người đại diện cho luật pháp và nhân lý của nhân loại. [Chúng thần không bắt buộc ngươi. Điều duy nhất nó làm là giúp ngươi trải nghiệm phép màu và chân thành cầu nguyện Đức ngài. Quả Cầu Thuật Toán mà ngươi sở hữu đã được ban phước như vậy đấy.] Một cách dùng từ lươn lẹo. Bỏ tôi vào một cuộc chiến nơi tôi chết bất cứ lúc nào mà còn nói là không bắt buộc? Điều này giống như việc bạn ném một ai đó vào hoang mạc và yêu cầu anh ta đừng có uống. Một yêu cầu tử vong. Thậm chí còn có thể hiểu đây là một lời hăm dọa. [Ra vậy. Nhân tiện thì những gì xảy ra với cơ thể thật của tôi?] [Ngươi đang được bảo vệ bởi hồng ân của Chúa. Đi thôi, hãy lên đường và lan truyền danh Thánh.] Sau những lời đáng sợ này, ý thức của tôi bị kéo về “mặt đất”. Tôi không hạnh phúc, vì trước mặt tôi là gương mặt và giọng nói của kẻ mà tôi không muốn gặp nhất. Nếu tôi là một sĩ quan ở Bộ Tư pháp, tôi sẽ tuyên án xử bắn lão với một đội hình bắn tỉa. Ngay lúc này, tôi tin đó là trách nhiệm và nghĩa vụ của mình để thực hiện một việc công ích cho Đế Quốc. “Chúa ngự bên ta! Đây là một phép màu! Phước lành sẽ được ban cho những tín hữu!” Lão điên có đôi mắt nguy hiểm dường như hét lên: “Ta là nhà tiên tri mới”. Không, lão thực sự tin mình là một nhà tiên tri mới đúng. “Chủ nhiệm, bình tĩnh đi.” Xin vui lòng câm miệng cho tôi nhờ. Không cần dùng cả cơ thể để khoe khoang cái chuyện một nhà khoa học điên có thể chuyển đổi thành “cuồng tín đồ” đâu. Xin vui lòng biến cho khuất mắt đi. “Ôi, Thiếu úy Tanya Degurechaff. Thử nghiệm này là một thành công! Chúng ta hãy cùng ngợi ca danh Thánh!” Đáng buồn hơn là dù có trở thành “cuồng tín đồ”, lão vẫn là một kẻ điên. Nỗi ám ảnh với tôn giáo đã hoàn toàn phá hủy bộ não của ông ta. “Nào đến đây. Hãy để ta được chứng kiến phép màu của Ngài.” 「Degurechaff gọi Trạm Kiểm soát, thần chú điều khiển hoạt động của Type-95 có hoạt động bình thường không?」 Tôi hy vọng họ có thể ngừng thử nghiệm vì lý do kỹ thuật. Nhưng dẫu sao đây vẫn là một lời nguyền của những kẻ có sức mạnh vượt ra khỏi lĩnh vực hiện thực. Mong ước của tôi đã bị phá vỡ. Con người thật yếu ớt làm sao. 「Bình thường. Có khả năng do thiết bị quan trắc gặp trục trặc.」 「Có thể. Hết cách rồi. Niêm phong Type-95 và đưa nó về phòng thí nghiệm kiểm tra.」 Thật tuyệt vời. Thận trọng là một phẩm chất không thể thiếu của các kỹ thuật viên. Dù khó lòng tha thứ cho họ vì đã sơ tán và không cứu tôi, nhưng bây giờ tôi thực sự cam nguyện họ làm như thế. Chỉ cần họ có thể ngăn lại thử nghiệm và cho tôi một cánh cửa cầu sinh, đó là một sự tình có thể dung thứ. "Em đang nói gì vậy?! Thiếu úy, kích hoạt ngay.” Ai đó đang phản đối. Lão điên này không sợ trúng đạn lạc vào một ngày nào đó hử? Không, chắc chắn ông ta đã trải qua nhiều lần rồi. Làm thế nào mà ông ta không chết? Nghe bất hợp lý, nhưng chẳng lẽ ông ta là tay sai của [Tồn tại X] và bè lũ sao? Tôi biết ông là kẻ thù của tôi, nhưng chúng ta còn tuyên thệ không đội trời chung nữa hả? “…Kích hoạt. Về lý thuyết nó sẽ làm việc hoặc thổi bay toàn bộ cơ sở nghiên cứu với chúng ta.” “Đừng đùa như vậy, Thiếu úy.” Tôi đâu có đùa. Tôi nghiêm túc. Quên đi. Vì nó là một lời nguyền nên rõ ràng là không có cách để thoát khỏi. Ma lực đang rò rỉ khỏi Cầu Thuật Toán bắt đầu đồng bộ hóa bốn lõi rồi. Luồng ma lực trôi chảy cùng sự đồng bộ lõi trơn tru đến mức tôi không cần bỏ công để ép nó hoạt động. Sự tiêu thụ ma lực sẽ giống như lý thuyết. Hiểu rồi, đánh giá từ hiệu suất hoạt động thì điều này hoàn toàn mạnh mẽ. Đủ để được trao cho danh hiệu phát minh hoàn hảo. Nhưng đáng tiếc, nó lại là một lời nguyền. 「Ôi, phép màu của Đấng toàn năng! Ngợi ca Ngài! Vinh danh Ngài!」 Tôi hét lên những lời xúc cảm. Khoảng khắc ấy, mọi tế bào trong cơ thể tôi không thể cưỡng lại thôi thúc được hát lên lời ngợi ca danh Chúa. Giác quan của tôi trở lại trong cơn sốc của đội quan sát và hét lên ngạc nhiên. “…Tôi đã làm gì thế?” Vậy tôi vừa nghĩ gì? Tôi đã nói gì? Tôi ca ngợi điều đó ư? Tôi thực sự ngợi ca cái tên đó hả? “Đúng thế, Thiếu úy. Xem ra em đã hiểu được sức mạnh của đức tin rồi đó. Nó thực sự là một phép màu.” “Một phép màu?” “Ngợi ca vinh quang của Chúa. Hãy làm chứng cho phép màu này.” Cho đến nay, mọi thứ đều là một cơn ác mộng. Sau khi bị nguyền rủa và trải qua tình huống khó chịu, cuối cùng tôi đã được tự do. Và tôi cần đối chiếu lại một số dữ kiện. Tôi chỉ cần đi đâu đó, biến mất đâu đó mà miễn không phải ở lại đây. Như thể đáp lại ước muốn của tôi, Cộng Hòa ở miền Tây xa xôi đã tuyên chiến. Thông cáo này đã cứu vớt tinh thần của tôi ngay khi tôi cảm thấy tuyệt vọng trước thế giới này. Nhưng rốt cuộc, để đạt được một cuộc sống dễ dàng thật quá khó khăn.