Bạch Lạc Mai
Tác giả
3 truyện
Đề cử

Gặp Lại Chốn Hồng Trần Sâu Nhất

Bạch Lạc Mai | Ngôn Tình |Hoàn thành| 55 chương

Chúng ta luôn mong mỏi người khác đến cứu rỗi, lại không biết con người chỉ có tự cứu mình rồi mới có thể cứu người. Chúng ta luôn ở trong biển biếc của mình, kể chuyện nương dâu của người ta, lại không biết có một ngày, nương dâu của vừa khéo là biển biếc của người khác. Ván cờ nhân sinh này, nếu cố chấp phải đi tiếp theo cách nghĩ của mình, kết quả sẽ là cả ván đều thua, non sông đều mất.Gặp nhau thì sẽ quen nhauThà rằng không gặp, về sau khỏi buồnĐoạn đành dứt áo đi luônĐể thôi khổ sở mỏi mòn tương tư."Gặp gỡ trong năm tháng thanh xuân chẳng cần bất cứ ước hẹn nào, ngẫu nhiên đi lướt qua nhau, lơ đãng ngoái nhìn một thoáng đều có thể kết nên một đoạn duyên phận. Chúng ta đều từng có những năm tháng vô cùng tươi đẹp, vì người mình yêu dốc hết tất cả tình cảm mãnh liệt, thao thao thề thốt trước núi cao sông sâu. Tự cho rằng là giống đa tình, sau khi trải qua quá trình quấn quýt, bắt đầu cảm thấy chán ngán, khi đó, nhận ra thề non hẹn biển lúc trước chỉ là một trò chơi của tuổi trẻ. Sống trên đời này, chúng ta phải tuân thủ quy tắc, quy tắc nhân sinh, quy tắc tình yêu, bèo nước gặp nhau định sẵn sẽ là khách qua đường, khi duyên hết chớ nên khổ sở cưỡng cầu."

Năm Tháng Tĩnh Lặng, Kiếp Này Bình Yên

Bạch Lạc Mai | Truyện Khác |Hoàn thành| 27 chương

Phật ở nơi nao? Giữa chốn đồng không mông quạnh cỏ cây tàn tạ, một ngọn cỏ xanh non là Phật; giữa đêm tuyết im lìm không tiếng động, một chậu than hồng là Phật; giữa sông bể mênh mang vô bờ, một chiếc thuyền con là Phật; giữa sắc màu xen rối rắm, đơn sơ là Phật; giữa ngày tháng loạn lạc huyên náo, bình an là Phật. Gặp Phật khi nào? Trong năm tháng đợi chờ hoa nở, giữa phù hoa giữ sự đơn thuần, trong phồn tạp tĩnh tâm dưỡng tính, sẽ có thể gặp Phật. - Trích Hoa Nở Gặp Phật

Duyên

Bạch Lạc Mai | Ngôn Tình |Hoàn thành| 6 chương

Tình yêu có thể đến chỉ trong một cái chớp mắt nhưng để quên đi có lẽ phải dùng cả cuộc đời.

Dù biết như thế nhưng con người luôn khao khát tình yêu, thậm chí từ ngàn dặm xa xôi truy đuổi tình yêu, muốn kết thúc một đoạn tình duyên kiếp này. Để thanh xuân không hối không tiếc.

Có điều tình yêu cần  trao ra, cần gánh vác, dù phụ bạc cũng phải nhẫn nhịn, dù phản bội cũng cần khoan dung. 

Dẫu một ngày kia có thể mất đi, dùng thời gian hoài niệm, cũng sẽ không thấy nặng nề mệt nhọc. Tình yêu như thế mới được xem là tình yêu chân chính.