Tác giả
3 truyện
Đề cử
Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Thể loại: Hiện đại, hào môn, ngược, sủng, H, HE
Chính văn: 339 chương + 72 ngoại truyện
Convert: Ngọcquynh520
Edit: hoalala
…..Cô phải làm sao để trốn khỏi sự truy lùng của người đàn ông giàu có này?
Đêm tối ma mị, hơi thở nóng rực dồn dập, Nam Cung Kình Hiên hung hăn ngăn cản cô dưới thân, đôi mắt ánh lên dục niệm, giận giữ quát: “Cô đủ rồi! Dụ Thiên Tuyết, cô còn dám dãy giụa nữa đi! Cô có biết bao nhiêu người liều mạng để leo lên giường tôi không, cô có cơ hội lại còn phản kháng cái gì?”
“Cút!” Dụ Thiên Tuyết thét lên như muốn điếc tai, nước máy nóng hổi chảy dài khiến tiếng kêu gào thên phần run rẩy: “Anh không phải là người, anh không có nhân tính, tôi đã sai lầm nghi nghĩ anh sẽ cứu Thiên Nhu, tôi điên nên mới để cho mình như một kẻ ti tiện, phó mặc cho anh định đoạt! Anh đủ rồi! Buông tôi ra!”
Nam Cung Kình Hiên ngừng thở, sắc mặt xanh mét, chứng tỏ anh đang giận dữ.
Một tay đè cổ tay cô, giọng nói của anh khàn khàn như từ địa ngục vọng tới:
“Tốt.....Để tôi nhìn xem cô có bao nhiêu kiêu ngạo!”
Giữ chặt gáy cô, anh cúi đầu hung hăng ngăn lại đôi môi đỏ tươi của cô.
*****
5 năm sau, không trốn tránh nữa, cô trở về.....
Cho là tất cả đều đã trở thành quá khứ, nghĩ rằng một đoạn kích tình kia đã bị anh quên lãng.
Trong khách sạn, ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên dừng trên người một đứa bé trai, gương mặt của cậu bé tuấn tú đến mức khiến người khác hít thở không thông, còn có một loại khí thế bức người, làm anh có cảm giác rất thân thiết.
“Cháu bị vứt bỏ ở chỗ này sao?” Anh nheo mắt, không nhịn được hỏi cậu bé.
Cậu bé nhìn anh, lạnh nhạt xoay xoay vành nón: “Cháu luôn ngoan ngoãn, mẹ biết cháu đi lạc, sẽ trở về tìm cháu.”
Nam Cung Kình Hiện nhíu mày: “Vậy sao? Tại sao không nhắc đến cha cháu?.....Cháu không có cha sao?”
Cậu bé hơi giật mình, cũng nhíu mày, động tác giống anh như đúc.
“Có a!” Cậu giảo hoạt cười mỉm: “Chú à, chú thật nhiều chuyện! "
Chính văn: 339 chương + 72 ngoại truyện
Convert: Ngọcquynh520
Edit: hoalala
…..Cô phải làm sao để trốn khỏi sự truy lùng của người đàn ông giàu có này?
Đêm tối ma mị, hơi thở nóng rực dồn dập, Nam Cung Kình Hiên hung hăn ngăn cản cô dưới thân, đôi mắt ánh lên dục niệm, giận giữ quát: “Cô đủ rồi! Dụ Thiên Tuyết, cô còn dám dãy giụa nữa đi! Cô có biết bao nhiêu người liều mạng để leo lên giường tôi không, cô có cơ hội lại còn phản kháng cái gì?”
“Cút!” Dụ Thiên Tuyết thét lên như muốn điếc tai, nước máy nóng hổi chảy dài khiến tiếng kêu gào thên phần run rẩy: “Anh không phải là người, anh không có nhân tính, tôi đã sai lầm nghi nghĩ anh sẽ cứu Thiên Nhu, tôi điên nên mới để cho mình như một kẻ ti tiện, phó mặc cho anh định đoạt! Anh đủ rồi! Buông tôi ra!”
Nam Cung Kình Hiên ngừng thở, sắc mặt xanh mét, chứng tỏ anh đang giận dữ.
Một tay đè cổ tay cô, giọng nói của anh khàn khàn như từ địa ngục vọng tới:
“Tốt.....Để tôi nhìn xem cô có bao nhiêu kiêu ngạo!”
Giữ chặt gáy cô, anh cúi đầu hung hăng ngăn lại đôi môi đỏ tươi của cô.
*****
5 năm sau, không trốn tránh nữa, cô trở về.....
Cho là tất cả đều đã trở thành quá khứ, nghĩ rằng một đoạn kích tình kia đã bị anh quên lãng.
Trong khách sạn, ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên dừng trên người một đứa bé trai, gương mặt của cậu bé tuấn tú đến mức khiến người khác hít thở không thông, còn có một loại khí thế bức người, làm anh có cảm giác rất thân thiết.
“Cháu bị vứt bỏ ở chỗ này sao?” Anh nheo mắt, không nhịn được hỏi cậu bé.
Cậu bé nhìn anh, lạnh nhạt xoay xoay vành nón: “Cháu luôn ngoan ngoãn, mẹ biết cháu đi lạc, sẽ trở về tìm cháu.”
Nam Cung Kình Hiện nhíu mày: “Vậy sao? Tại sao không nhắc đến cha cháu?.....Cháu không có cha sao?”
Cậu bé hơi giật mình, cũng nhíu mày, động tác giống anh như đúc.
“Có a!” Cậu giảo hoạt cười mỉm: “Chú à, chú thật nhiều chuyện! "
Tổng Tài Thực Đáng Sợ
Edit + Beta: Nhóm
Vficland (Muathuvang + Coemho phụ trách)
Hai năm trước, trong một lần âm kém dương sai cô nhầm bước vào một căn phòng
Ngay lúc đó cô muốn thoát đi nhưng đã muộn
Cô bị một bàn tay to lớn che miệng, không thể phát ra tiếng kêu, thậm chí không thở
Cô cảm giác được đối phương là một người đàn ông cường tráng
Người đó cũng đang đánh giá cô, áp sát vào đường cong lả lướt trên cơ thể cô
Trong không khí giằng co này, cô cảm thấy sự ẩm ướt từ khóe môi hắn hôn lên khuôn mặt
Cô nghe âm thanh trầm trầm mang tiếng thở dài
“Nhỏ như vậy….”Lâm Hi Hi hoàn toàn bị chiếm đoạt, vượt qua một đêm thống khổ nhục nhã…***Hai năm sau gặp lại, cô nhẹ nhàng gọi hắn “Tiên sinh”, lễ phép mà dè dặt.
Vficland (Muathuvang + Coemho phụ trách)
Hai năm trước, trong một lần âm kém dương sai cô nhầm bước vào một căn phòng
Ngay lúc đó cô muốn thoát đi nhưng đã muộn
Cô bị một bàn tay to lớn che miệng, không thể phát ra tiếng kêu, thậm chí không thở
Cô cảm giác được đối phương là một người đàn ông cường tráng
Người đó cũng đang đánh giá cô, áp sát vào đường cong lả lướt trên cơ thể cô
Trong không khí giằng co này, cô cảm thấy sự ẩm ướt từ khóe môi hắn hôn lên khuôn mặt
Cô nghe âm thanh trầm trầm mang tiếng thở dài
“Nhỏ như vậy….”Lâm Hi Hi hoàn toàn bị chiếm đoạt, vượt qua một đêm thống khổ nhục nhã…***Hai năm sau gặp lại, cô nhẹ nhàng gọi hắn “Tiên sinh”, lễ phép mà dè dặt.
Khế Ước Hào Môn
Thể loại: Hiện đại, ngôn tình, ngược, tổng tài, báo thù
Độ dài: 400 chương +1 phiên ngoại
Edit: Dương Quỳnh
"Tần Mộc Ngữ, trên đời này ngoài Cẩn Lan ra thì chẳng còn ai xứng đáng làm mẹ của con ta"
Đêm khuya thanh vắng, nàng đã rời bỏ hắn trốn đi.
Tại sao lại trốn? sao yêu mà nàng lại phải làm việc đấy...tất cả vì sự tàn nhẫn của anh.
"Đừng động đến đứa bé, xin người, nó là con của ngươi" Tần Mộc Ngữ nhìn bóng đêm thăm thẳm tuyệt vọng kêu lên.
Thượng Quan Hạo cười yếu ớt, giữ chặt hai vai nàng, đầu gối mãnh lực đá vào bụng nàng vốn đã hơi lớn lên.
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng bầu trời đêm…
Môi hắn chậm rãi tiến gần tai nàng thủ thỉ: “Có phải của tôi hay không, cho đến bây giờ cũng không có gì quan trọng, chỉ cần liên quan đến cô, tất cả phải tìm đến cái chết…”
Độ dài: 400 chương +1 phiên ngoại
Edit: Dương Quỳnh
"Tần Mộc Ngữ, trên đời này ngoài Cẩn Lan ra thì chẳng còn ai xứng đáng làm mẹ của con ta"
Đêm khuya thanh vắng, nàng đã rời bỏ hắn trốn đi.
Tại sao lại trốn? sao yêu mà nàng lại phải làm việc đấy...tất cả vì sự tàn nhẫn của anh.
"Đừng động đến đứa bé, xin người, nó là con của ngươi" Tần Mộc Ngữ nhìn bóng đêm thăm thẳm tuyệt vọng kêu lên.
Thượng Quan Hạo cười yếu ớt, giữ chặt hai vai nàng, đầu gối mãnh lực đá vào bụng nàng vốn đã hơi lớn lên.
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng bầu trời đêm…
Môi hắn chậm rãi tiến gần tai nàng thủ thỉ: “Có phải của tôi hay không, cho đến bây giờ cũng không có gì quan trọng, chỉ cần liên quan đến cô, tất cả phải tìm đến cái chết…”