Hàm Yên
Tác giả
3 truyện
Đề cử

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Hàm Yên | Ngôn Tình |Hoàn thành| 120 chương

Thể loại: Hiện đại, HE

Anh muốn ôm em;Anh  muốn áp tay vào đôi má của em , hôn lên môi emAnh muốn nắm tay em đi tản bộAnh muốn đánh cầu lông với em, cùng em khiêu vũAnh muốn khi chúng ta đi chơi có thể chụp thật nhiều ảnh đẹp emAnh muốn khi em khóc , anh sẽ ở bên lau đi giọt lệ nơi khóe mắt emAnh muốn khi em bị thương , bị đau ốm , có thể ngồi bên ôm em , đưa em đi bệnh viện.Nhưng mà tất cả những chuyện đó ,cả đời này anh không thể làm được.Cho nên, Tiểu Kết, thực xin lỗi, chúng ta không thể ở bên nhau.Diệp Tư Viễn! Anh là đồ vương bát đản!Rốt cuộc trong đầu anh chứa cái gì vậy!Những chuyện anh nói căn bản em  không cần ! !Em chỉ muốn hỏi anh một câu !Anh có yêu em không?

Trái Tim Của Nghiêm Túc

Hàm Yên | Ngôn Tình |Hoàn thành| 5 chương

Ai trong mỗi chúng ta đều có một trái tim , xét về khía cạnh sinh học thì con người không thể sống nếu thiếu một trái tim, nhưng khi nói về khía cạnh tinh cảm, mỗi con người chúng ta trái tim đều có ba phần là: một dành cho gia , một dành cho người mình yêu và cuối cùng dành cho bạn bè!

Tình yêu của mỗi con người sẽ dựa vào điều gì, lý trí hay con tim, rồi tính yêu có đi đên hạnh phúc khi thiếu một trong hai không?

Quan trọng là phần nào sẽ nhiều hơn phần nào? Truyện Trái Tim Của Nghiêm Túc của tác giả Hàm Yên sẽ cho chúng ta biết và cùng suy ngẫm hiểu rõ hơn về nó!

Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Hàm Yên | Ngôn Tình |Đang ra| 197 chương

Thể loại: Hiện đại, nam chính tàn tật, đô thị tình duyên, thanh mai trúc mã, ngược tình cảm, lưu luyến thâm tình 
Nhân vật chính: An Hồng, Lộ Văn Phàm, Hàn Hiểu Quân ┃ phối hợp diễn: Tần Nguyệt, Lâu Tĩnh Tĩnh, Từ Mạt Mạt, Hứa Lạc Phong, Trình Húc, Tiêu Lâm, Trần Khổng Lam ┃ cái khác: nam chủ tàn tật, chân sau cắt, không thích chớ nhập hố
Editor: Tịnh Du

Từ ngày Lộ Văn Phàm bảy tuổi đến giờ anh đã luôn theo đuổi An Hồng thực sự rất cực khổ, đến khi tương lai tốt đẹp đang hiện ra trước mắt thì anh lại phạm vào một lỗi suốt đời không thể tha thứ được.

Thanh xuân của hai người họ chính là kết thúc vào đêm mưa năm đó.

Có bài hát có lời ca như vậy:

Có người hỏi anh em tốt đến mức nào

Nhiều như vậy năm anh vẫn không quên được

Gió xuân đẹp cũng không đẹp bằng nụ cười của em

Người chưa gặp em họ sẽ không hiểu

Đối với Văn Phàm mà nói, giang sơn cho dù đẹp, cũng không bằng nụ cười của cô.

Đây là đoạn tình cảm trải qua 20 năm lưu luyến, có lẽ, là 30 năm, 40 năm, 50 năm, thẳng cho đến vĩnh viễn...

Đối thoại:

"khi lớn em gả cho anh được không A Hồng?"

----

"Hàn Hiểu Quân, em yêu anh muốn gả cho anh, hai người chúng ta sẽ mãi ở cùng một chỗ"

----

"Không ai lấy, cùng lắm là gả cho anh là được rồi"

"Đầu đất mới có thể gả cho anh"

"Em chính là đầu đất! Sau này cũng chỉ anh muốn lấy em"

"Anh thì nghĩ, có chế em cũng không gả cho anh"

****************************

"Lộ Văn Phàm! Người như anh thật đáng ghét! Tại sao anh có thể đáng ghét như vậy, tôi chỉ hy vọng anh vĩnh viễn đừng xuất hiện ở trước mặt tôi!