Tác giả
2 truyện
Đề cử
Trả Nợ
-- Văn ÁN:
-
Văn Tầm Xuyên nhìn lướt ra sau lưng cậu trai trẻ, cái tên ngồi trên ghế dài đối diện kia đã lần thứ ba phóng tầm mắt nóng rực về đây nhìn gã rồi.
Tên đó ngẩng đầu lên, thoải mái dựa lưng vào ghế sô pha, bị nhìn lại cũng không né tránh, ngược lại còn nhướn đôi chân mày rậm, híp mắt lẳng lặng đón ánh mắt gã, mặt để lộ ra chút suy tư.
Rất ưa nhìn.
Cũng rất nam tính.
--Khoé môi Văn Tầm Xuyên cong lên thành một hình cung tuyệt đẹp, gã thu về ánh mắt, buông cậu trai trẻ trong lồng ngực ra, đứng dậy.
“Anh Xuyên, về sớm vậy?” Cậu trai trẻ đứng dậy theo, níu tay áo gã lại, “Sao không ở chơi thêm một lát?”
Văn Tầm Xuyên rút tay về, xách áo khoác trên ghế lên, “Anh phải về rồi, mai còn đi làm.”
Khi nói chuyện, gã cố ý ngước mắt liếc qua cái tên đang ngồi đối diện kia.
Tên đó vẫn cà lơ phất phơ ngả người trên sô pha, tay kẹp điếu thuốc sắp tàn, ánh mắt nóng rực dán chặt lên người gã.
Chắc là thấy gã đã đứng dậy, tên đó mới giơ điếu thuốc lên miệng hung hăng rít nốt hơi cuối cùng rồi nhỏm người dậy dí đầu lọc còn lại lên gạt tàn. Khói trắng trong miệng toả ra dày đặc, bị ánh đèn mê ly trên trần đánh vào những màu sắc sặc sỡ, ngăn cách tầm nhìn hai người như sương mộng ảo.
Một lát sau khói tan hết, tên đó cũng không thấy bóng dáng đâu.
Văn Tầm Xuyên cởi nút tay áo sơ mi và nút cổ áo, xắn ống tay áo lên. Gã rút vài tờ khăn giấy ở bồn rửa tay, rồi ấn vào hộp gel rửa tay treo trên tường, thong thả mở nước kiên nhẫn rửa từng ngón tay mảnh dài của mình.
sstruyen mời các bạn xem tiếp..
-
Văn Tầm Xuyên nhìn lướt ra sau lưng cậu trai trẻ, cái tên ngồi trên ghế dài đối diện kia đã lần thứ ba phóng tầm mắt nóng rực về đây nhìn gã rồi.
Tên đó ngẩng đầu lên, thoải mái dựa lưng vào ghế sô pha, bị nhìn lại cũng không né tránh, ngược lại còn nhướn đôi chân mày rậm, híp mắt lẳng lặng đón ánh mắt gã, mặt để lộ ra chút suy tư.
Rất ưa nhìn.
Cũng rất nam tính.
--Khoé môi Văn Tầm Xuyên cong lên thành một hình cung tuyệt đẹp, gã thu về ánh mắt, buông cậu trai trẻ trong lồng ngực ra, đứng dậy.
“Anh Xuyên, về sớm vậy?” Cậu trai trẻ đứng dậy theo, níu tay áo gã lại, “Sao không ở chơi thêm một lát?”
Văn Tầm Xuyên rút tay về, xách áo khoác trên ghế lên, “Anh phải về rồi, mai còn đi làm.”
Khi nói chuyện, gã cố ý ngước mắt liếc qua cái tên đang ngồi đối diện kia.
Tên đó vẫn cà lơ phất phơ ngả người trên sô pha, tay kẹp điếu thuốc sắp tàn, ánh mắt nóng rực dán chặt lên người gã.
Chắc là thấy gã đã đứng dậy, tên đó mới giơ điếu thuốc lên miệng hung hăng rít nốt hơi cuối cùng rồi nhỏm người dậy dí đầu lọc còn lại lên gạt tàn. Khói trắng trong miệng toả ra dày đặc, bị ánh đèn mê ly trên trần đánh vào những màu sắc sặc sỡ, ngăn cách tầm nhìn hai người như sương mộng ảo.
Một lát sau khói tan hết, tên đó cũng không thấy bóng dáng đâu.
Văn Tầm Xuyên cởi nút tay áo sơ mi và nút cổ áo, xắn ống tay áo lên. Gã rút vài tờ khăn giấy ở bồn rửa tay, rồi ấn vào hộp gel rửa tay treo trên tường, thong thả mở nước kiên nhẫn rửa từng ngón tay mảnh dài của mình.
sstruyen mời các bạn xem tiếp..
Xem Chim Không Anh
--giới thiệu truyên :
-Cuối tháng tám, gió đêm mang theo cái nóng còn sót lại của mùa hạ, không khí cả khu chợ đêm đều tràn ngập một mùi gay mũi nồng đậm.
“Nhà tôi ở Bình Châu, đi tàu cao tốc 2 giờ là đến.”
“Vậy là tuần nào cậu cũng có về nhà. Quá hạnh phúc rồi! Nhà tôi ở Giang Thanh, lái xe mất hơn hai mươi mấy giờ, có lẽ mỗi năm chỉ có thể về nhà vào lúc nghỉ đông và nghỉ hè.”
“Hạnh phúc con khỉ, khó khăn lắm mới lên được đại học, thoát khỏi lòng bàn tay cha mẹ, tôi không muốn tuần nào cũng về làm con trai ngoan đâu, vả lại vé tàu điện được phát miễn phí à?”
“Ha ha ha ha, tôi còn chưa than đâu. Đúng rồi, Nghi Niên, nhà cậu ở thành phố nào?”
“Thành phố Nghi.” Ôn Nghi Niên nở nụ cười, cong cong mắt nói, “Thành phố bên cạnh, cũng rất gần.”
Thanh niên 18 tuổi luôn rất dễ dàng kết thân, có lúc chỉ vì cùng chơi vài game với nhau.
Ôn Nghi Niên không ăn được cay, không biết vì sao chân gà sốt mật ong trong tay lại dính ớt, cậu mới cắn được một miếng đã bị cay tới đỏ cả mặt, đang thè lưỡi khe khẽ hít lấy hít để, Ôn Thừa Thư ngồi bên cạnh đưa cho cậu một chai nước khoáng lạnh đã được mở nắp sẵn. Ôn Nghi Niên cầm chai nước uống hết mấy ngụm lớn, giơ tay lau mồ hôi trên mũi, cầm một xiên gân bò (*) từ trên bàn đưa cho Ôn Thừa Thư: “Anh, anh ăn thử cái này, ngon phết.”
sstruyen mời các bạn đọc tiếp..
-Cuối tháng tám, gió đêm mang theo cái nóng còn sót lại của mùa hạ, không khí cả khu chợ đêm đều tràn ngập một mùi gay mũi nồng đậm.
“Nhà tôi ở Bình Châu, đi tàu cao tốc 2 giờ là đến.”
“Vậy là tuần nào cậu cũng có về nhà. Quá hạnh phúc rồi! Nhà tôi ở Giang Thanh, lái xe mất hơn hai mươi mấy giờ, có lẽ mỗi năm chỉ có thể về nhà vào lúc nghỉ đông và nghỉ hè.”
“Hạnh phúc con khỉ, khó khăn lắm mới lên được đại học, thoát khỏi lòng bàn tay cha mẹ, tôi không muốn tuần nào cũng về làm con trai ngoan đâu, vả lại vé tàu điện được phát miễn phí à?”
“Ha ha ha ha, tôi còn chưa than đâu. Đúng rồi, Nghi Niên, nhà cậu ở thành phố nào?”
“Thành phố Nghi.” Ôn Nghi Niên nở nụ cười, cong cong mắt nói, “Thành phố bên cạnh, cũng rất gần.”
Thanh niên 18 tuổi luôn rất dễ dàng kết thân, có lúc chỉ vì cùng chơi vài game với nhau.
Ôn Nghi Niên không ăn được cay, không biết vì sao chân gà sốt mật ong trong tay lại dính ớt, cậu mới cắn được một miếng đã bị cay tới đỏ cả mặt, đang thè lưỡi khe khẽ hít lấy hít để, Ôn Thừa Thư ngồi bên cạnh đưa cho cậu một chai nước khoáng lạnh đã được mở nắp sẵn. Ôn Nghi Niên cầm chai nước uống hết mấy ngụm lớn, giơ tay lau mồ hôi trên mũi, cầm một xiên gân bò (*) từ trên bàn đưa cho Ôn Thừa Thư: “Anh, anh ăn thử cái này, ngon phết.”
sstruyen mời các bạn đọc tiếp..