Tác giả
1 truyện
Đề cử
Chàng Tiên Cá Bé Nhỏ
- VĂN ÁN:
- Hàng xóm mới của tôi không biết nói.
Sau một tuần chuyển đến đây, tôi phát hiện ra bí mật này.
Lúc đầu mới gặp cậu ấy thì người chủ động bắt chuyện là tôi. chỉ vì cậu ấy là một cậu trai rất xinh xắn và yên lặng.
Trong suốt sáu năm trong đời, tôi chưa từng thấy đứa con trai nào xinh xắn đáng yêu như cậu ấy, tóc đen tuyền, da trắng như tuyết, mi mắt luôn dịu ngoan mà rũ xuống, che đi ánh sáng nhẹ nhàng nơi đáy mắt.
Giống….tôi nghĩ, giống như nàng công chúa Bạch Tuyết trong truyện cổ tích của nhà văn Andersen, tóc đen như gỗ mun, nước da trắng như tuyết.
Nhưng công chúa thì có một giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, còn cậu ấy xưa nay không mở miệng nói chuyện, chỉ có thể đứng ở từ xa, rất xa mà bố thí cho tôi một cái cười mỉm.
Mới đầu tôi còn nghĩ rằng là do cậu không thích tôi, sau này mới phát hiện, đối với ai cậu ấy cũng như vậy. Chỉ đứng từ xa mỉm cười, không đến gần, không hé miệng.
Một tuần, đủ để tôi cùng hàng xóm lắng giềng quen mặt, rồi thím Lý ở đầu phố nói cho tôi biết: thằng bé ấy từ lúc đến đây chưa bao giờ mở miệng nói chuyện, thím cũng chưa bao giờ thấy người lớn nhà thằng bé, chắc là một đứa nhỏ bị câm lẻ loi một mình.
Lúc thím ấy nói câu này thì vẻ mặt thổn thức đồng tình, còn trong lòng tôi chỉ thấy một nỗi tiếc nuối nhè nhẹ.
Một thiếu niên xinh trai như thế, ấy vậy mà lại bị câm...
sstruyen mời các bạn xem tiếp..
- Hàng xóm mới của tôi không biết nói.
Sau một tuần chuyển đến đây, tôi phát hiện ra bí mật này.
Lúc đầu mới gặp cậu ấy thì người chủ động bắt chuyện là tôi. chỉ vì cậu ấy là một cậu trai rất xinh xắn và yên lặng.
Trong suốt sáu năm trong đời, tôi chưa từng thấy đứa con trai nào xinh xắn đáng yêu như cậu ấy, tóc đen tuyền, da trắng như tuyết, mi mắt luôn dịu ngoan mà rũ xuống, che đi ánh sáng nhẹ nhàng nơi đáy mắt.
Giống….tôi nghĩ, giống như nàng công chúa Bạch Tuyết trong truyện cổ tích của nhà văn Andersen, tóc đen như gỗ mun, nước da trắng như tuyết.
Nhưng công chúa thì có một giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, còn cậu ấy xưa nay không mở miệng nói chuyện, chỉ có thể đứng ở từ xa, rất xa mà bố thí cho tôi một cái cười mỉm.
Mới đầu tôi còn nghĩ rằng là do cậu không thích tôi, sau này mới phát hiện, đối với ai cậu ấy cũng như vậy. Chỉ đứng từ xa mỉm cười, không đến gần, không hé miệng.
Một tuần, đủ để tôi cùng hàng xóm lắng giềng quen mặt, rồi thím Lý ở đầu phố nói cho tôi biết: thằng bé ấy từ lúc đến đây chưa bao giờ mở miệng nói chuyện, thím cũng chưa bao giờ thấy người lớn nhà thằng bé, chắc là một đứa nhỏ bị câm lẻ loi một mình.
Lúc thím ấy nói câu này thì vẻ mặt thổn thức đồng tình, còn trong lòng tôi chỉ thấy một nỗi tiếc nuối nhè nhẹ.
Một thiếu niên xinh trai như thế, ấy vậy mà lại bị câm...
sstruyen mời các bạn xem tiếp..