Tác giả
1 truyện
Đề cử
Hoàng Huynh Tại Thượng
-- Mở đầu:
- Trong ngự thư phòng, một nam tử thân áo dài màu trắng đang bới tung đồ trên giá sách muốn tìm kiếm thứ gì đó.
"Bánh quế hoa ở đâu rồi......" Nam tử trong miệng thì thào.
"Đoạn Trường An!" Một tiếng gầm lên, không thể nghi ngờ là tràn tức giận.
"Nói với đệ bao nhiêu lần rồi, không được đem đồ ăn giấu ở trong ngự thư phòng!"
"Nga...... Nhưng mà cái đó mang cho huynh, ta sợ huynh bị đói thôi......" Đoạn Trường An nhíu mi, có chút ủy khuất.
Trong ngự thư phòng, nhất thời không ai nói gì.
Buông bút, tựa lưng vào ghế thả lỏng thân mình đã ngồi thật lâu, Đoạn Lăng Duệ thở dài, cứ tưởng rằng tiểu đệ tham ăn ham chơi, lại không nghĩ y vẫn là vì chính mình.
Nhu nhu thái dương, Đoạn Lăng Duệ nhìn thiếu niên đối diện án thư đang bỉu môi, có chút ủy khuất, trong mắt cất giấu sủng nịch không dễ phát hiện.
Thân là hoàng đế nhiều năm như vậy, cũng chỉ có y, vẫn bồi ở bên người hắn, không vì hắn là hoàng đế, mà vì chính là bản thân hắn.
Đoạn Trường An là vị Vương gia duy nhất An Bình vương triều, lại là huynh đệ duy nhất của đương kim hoàng đế, mà cũng không hẳn, Đoạn Trường An, cũng không phải thân sinh của tiên đế, Đoạn Lăng Duệ chỉ nhớ rõ ngày đó, mẫu hậu trong lòng ôm Đoạn Trường An nho nhỏ, nói cho hắn, đây là đệ đệ hắn, về sau vô luận phát sinh chuyện gì, đều phải hảo hảo chiếu cố cho y.
Bởi vậy, Đoạn Lăng Duệ đối với y quả thực chính là cưng chiều vô cùng, cho dù y ngẫu nhiên làm sai cái gì, cũng sẽ không bị trừng phạt nghiêm trọng, may mà, Đoạn Trường An cũng không có bởi vậy mà dưỡng thành tính tình kiêu căng, còn có chút đơn thuần......
Mà đâu có phải chỉ có chút đơn thuần, thực chất thì...... quả thực chính là ngốc nghếch......
sstruyen mời các bạn xem tiếp..
- Trong ngự thư phòng, một nam tử thân áo dài màu trắng đang bới tung đồ trên giá sách muốn tìm kiếm thứ gì đó.
"Bánh quế hoa ở đâu rồi......" Nam tử trong miệng thì thào.
"Đoạn Trường An!" Một tiếng gầm lên, không thể nghi ngờ là tràn tức giận.
"Nói với đệ bao nhiêu lần rồi, không được đem đồ ăn giấu ở trong ngự thư phòng!"
"Nga...... Nhưng mà cái đó mang cho huynh, ta sợ huynh bị đói thôi......" Đoạn Trường An nhíu mi, có chút ủy khuất.
Trong ngự thư phòng, nhất thời không ai nói gì.
Buông bút, tựa lưng vào ghế thả lỏng thân mình đã ngồi thật lâu, Đoạn Lăng Duệ thở dài, cứ tưởng rằng tiểu đệ tham ăn ham chơi, lại không nghĩ y vẫn là vì chính mình.
Nhu nhu thái dương, Đoạn Lăng Duệ nhìn thiếu niên đối diện án thư đang bỉu môi, có chút ủy khuất, trong mắt cất giấu sủng nịch không dễ phát hiện.
Thân là hoàng đế nhiều năm như vậy, cũng chỉ có y, vẫn bồi ở bên người hắn, không vì hắn là hoàng đế, mà vì chính là bản thân hắn.
Đoạn Trường An là vị Vương gia duy nhất An Bình vương triều, lại là huynh đệ duy nhất của đương kim hoàng đế, mà cũng không hẳn, Đoạn Trường An, cũng không phải thân sinh của tiên đế, Đoạn Lăng Duệ chỉ nhớ rõ ngày đó, mẫu hậu trong lòng ôm Đoạn Trường An nho nhỏ, nói cho hắn, đây là đệ đệ hắn, về sau vô luận phát sinh chuyện gì, đều phải hảo hảo chiếu cố cho y.
Bởi vậy, Đoạn Lăng Duệ đối với y quả thực chính là cưng chiều vô cùng, cho dù y ngẫu nhiên làm sai cái gì, cũng sẽ không bị trừng phạt nghiêm trọng, may mà, Đoạn Trường An cũng không có bởi vậy mà dưỡng thành tính tình kiêu căng, còn có chút đơn thuần......
Mà đâu có phải chỉ có chút đơn thuần, thực chất thì...... quả thực chính là ngốc nghếch......
sstruyen mời các bạn xem tiếp..