1976
Chương 19 :
Ngày đăng: 06:09 19/04/20
Buổi tối tôi về đến nhà, quả nhiên Vương Câu Đắc Nhi cũng có mặt bên trong. Cậu ta thương tích đầy mình, nhe răng nhếch miệng ngồi trên ghế, tuy thấy cậu ta biến thành bộ dáng như vầy nhưng tôi không có một chút gì gọi là đau lòng cả. Cậu ta thấy tôi trở về thì hung hăng liếc tôi, mà tôi cũng đâu chịu yếu thế, làm bộ như mình không nhìn thấy gì, ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua, ngồi xuống bàn ăn cơm như không có ai trong nhà.
Chú và thím thở dài, cảm thấy không biết phải làm sao. Trong chuyện này, họ đứng về phía nào cũng không được. Vương Câu Đắc Nhi sai vì lấy oán trả ơn, biết rõ quan hệ giữa chúng tôi và Lý gia rất tốt mà lại đến xét nhà còn tôi sai bởi vì đánh cậu ta đến khắp người bầm dập. Đây là tội do chú và thím định ra cho tôi, chứ tôi không nhận. Cuối cùng chú và thím đều trách mắng cả hai chúng tôi, sau đó để chúng tôi xin lỗi làm hòa.
Vương Câu Đắc Nhi không muốn để ý tôi, nhưng vốn là cậu ta không đúng, hơn nữa còn chưa đến tuổi phản nghịch nên vẫn hòa nhã nói xin lỗi và nhận sai với tôi.
Tôi càng thêm xem thường Vương Câu Đắc Nhi, liền lạnh lùng nói: “Xin lỗi với tôi làm quái gì, đến Lý gia mà xin lỗi ấy!”
Ba người họ đều không lên tiếng. Quả thật, ngoại trừ tôi, cả chú thím và Vương Câu Đắc Nhi về sau đều không thể chung sống hòa thuận với Lý gia.
Đến phiên tôi xin lỗi, ba người họ đều nhìn tôi. Tôi nhớ tới trận ầm ĩ lúc chiều, trong lòng vẫn chưa hết bực, liền ngẩng cao đầu nói: “Làm hòa thì được, xin lỗi thì miễn.”
Chú và thím nghe đến đây liền phát cáu, quay qua trách tôi, nói là tôi đừng cứng đầu nữa, Canh Vân đã nói xin lỗi rồi mà tôi còn không chịu cái gì. Vương Câu Đắc Nhi hả hê đứng một bên nhìn tôi bị mắng, tôi thầm nghĩ lúc hoạn nạn mới biết được chân tình, người bạn tốt lúc trước của tôi hóa ra có đức hạnh thế này đây, vừa không có chủ kiến, vừa không có lòng đồng cảm, vừa không có cốt khí, đối với người thế này cứ dứt khoát nhất đao lưỡng đoạn là xong.
Đây là lần đầu tiên chú và thím mắng tôi, giọng điệu của họ càng lúc càng nặng.
“Nhận sai chưa!” Bọn họ nói.
“Con không sai.” Tôi lạnh lùng đáp lời, “Không sai thì nhận cái gì?”
Chú và thím sững sờ: “Còn dám mạnh miệng? Xin lỗi nhanh! Không xin lỗi thì con đừng hối hận đấy!”
Tôi lắc đầu. Chú đặt bàn tay lên đầu tôi, vẻ mặt hung ác nói: “Còn không chịu xin lỗi?”
Tôi giật mình, đây là chuẩn bị muốn tát tôi sao? Trong cơn giận dữ, tôi vừa nhanh chóng lui lại, vừa nghiêng đầu sang một bên, lớn tiếng nói: “Nhất quyết không xin lỗi! Bổn thiếu gia đời này không biết cái gì gọi là là sai, cái gì gọi là hối hận cả!”
Chú và thím vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên chưa từng thấy qua đứa nhỏ nào khó bảo như tôi. Nói xong một câu ngang ngược, tôi ngẩng đầu chờ phản ứng của hai vị trưởng bối. Vương Câu Đắc Nhi không nghĩ tới tôi sẽ không nghe lời như vậy nên vô cùng kinh ngạc.
Có lẽ chú và thím cảm thấy tôi thật sự không chịu xin lỗi, có giằng co thêm nữa cũng không có kết quả, thím liền khoát tay, không muốn nói nhiều với chúng tôi nữa: “Được rồi được rồi, Mộ Đông, sau này thím sẽ từ từ nói chuyện với con!”
Tôi cười cười nói: “Sau này con không gọi là Lâm Mộ Đông nữa, con là Lâm Vũ Thanh. Con muốn đổi tên.”
“Cái gì?” Mọi người đồng thời hỏi.
Anh vẫn nhẹ vỗ tôi, nói rất có tiết tấu: “Không muốn, không muốn, anh không muốn…”
“Vì sao?”
“Có cô vợ nhỏ nào có thể đẹp bằng em đâu.” Anh nhéo mặt tôi, nhỏ giọng cười nói: “Em nói xem đúng không?”
Cả người tôi cứng đờ, nơi bị anh nhéo nóng như lửa đốt, tôi bảo anh: “Đừng lộn xộn!” Nhưng trong lòng vô cùng vui sướng. Nếu như Lý Ngôn Tiếu chỉ thuộc về một mình tôi thì tốt biết bao.
Tôi rất muốn hỏi anh “Có phải anh chỉ thích một mình em không?”, nhưng lúc ấy anh đã lim dim, nhẹ nhàng hát mấy câu hí, rồi từ từ ngủ mất.
Có lẽ từ đầu chúng tôi đã mến nhau, sớm vượt qua tình bạn, cuối cùng mới có thể dần dần phát triển thành tình yêu.
Ngày hôm sau, tôi theo thói quen đến tìm Lý Ngôn Tiếu, đứng bên ngoài cánh cửa đỏ thẫm nghe được tiếng nói chuyện của “Ngu Cơ”: “Ngôn Tiếu, con để Vũ Thanh đến nhà chơi thì được, mẹ rất hoan nghênh, nhưng tốt nhất đừng để nó ngủ chung với con, như vậy không tốt lắm đâu.”
Lý Ngôn Tiếu nói: “Mẹ đừng quan tâm đến chuyện này, con tự biết mà.”
Tôi thầm nghĩ chẳng lẽ “Ngu Cơ” đã nhìn ra được cái gì rồi? Sao lại nói như thế? Lòng tôi cũng dần dần nguội lạnh.
Cô nói: “Con nói xem lỡ như Vũ Thanh có bệnh gì lây cho con thì phải làm sao…”
Tôi giật nảy người, Lý Ngôn Tiếu cười ha ha hai tiếng, trả lời: “Mẹ đừng có nói giỡn chứ, bệnh gì là bệnh gì?”
“Thì cảm mạo hay gì đấy…”
Tôi nghe xong liền thở dài một hơi, Lý Ngôn Tiếu nói: “Con với em ấy suốt ngày cứ dính lấy nhau, nếu như có cảm mạo gì gì đó, không cần ngủ chung cũng đã lây rồi. Mẹ, con có sức đề kháng, mẹ không hiểu về bệnh lý, cũng đừng quản những chuyện như này!”
Tôi nghe xong, yên lặng xoay người rời đi, nghĩ thầm, lúc này tôi đã thật sự trở thành cô nhi không nhà không cửa, chỗ nào cũng muốn đuổi tôi đi. Tôi thật sự như nhành lau bị gãy. Gió bắt đầu thổi rồi, tôi đứng lặng trong gió rơi nước mắt, dùng tay quệt một cái, lau lên áo.
Hàng xóm trộm rìu: Là một thành ngữ mang tính ẩn dụ, ý chỉ những người dùng ý kiến chủ quan để đánh giá sự thật khách quan. Cụm từ này bắt nguồn từ một câu chuyện rằng, có một người nhà quê bị mất rìu, ông ta nghi ngờ con trai của hàng xóm ăn trộm, thế là nhìn thấy hành động nào của người hàng xóm kia cũng đáng nghi. Nhưng sau đó ông ta tìm được chiếc rìu của mình và thấy hành động của người hàng xóm không còn giống ăn cắp nữa.
Chương sau →