Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Chương 107 : Báo động gió lốc máu chó đột kích

Ngày đăng: 14:36 18/04/20


báo động gió lốc máu chó đột kích



Song Thủ Xà đi tới, cung cung kính kính dùng cái mâm lá sen bằng vàng ròng bưng tới một ly trà bạch ngọc, trà trong chén hương thơm tỏa bốn phía, thấm vào ruột gan.



Mộ Dung Đức Âm cười nhạt nói: “Không bằng hai người chúng ta lấy chén trà làm tiêu chuẩn, nếu như Đức Âm kính được Tuyết Thần chén trà này, ân oán chúng ta có thể giải sao?”



Tuyết Thần nói: “Chúng ta cũng không có ân oán, chỉ có phân tranh cao thấp, trà do ngươi kính, ta không nhận được!” Dứt lời một chưởng đánh ra, đúng là muốn phá huỷ chén ngọc!



Mộ Dung Đức Âm nhẹ nhàng nghiêng người, chưởng phong chợt hiện, chén ngọc trong tay chưa từng xe dịch, nước trà bên trong không hề lăn tăn, một gợn sóng cũng không có, nhưng thật ra một chưởng này của Tuyết Thần đem tượng La Hán cách khoảng hơn một trượng chạm đá bên dưới đài nứt vỡ. Tượng đá kia ít nhất cũng hơn trăm cân, lúc này ầm ầm đổ xuống, vụn đá bay tán loạn, làm cho người ta kinh hãi run sợ không thôi!



Song Thủ Xà biết điều mang mâm vàng vội vàng chạy ra, kêu lên: “Mau tránh ra! Mau tránh ra!” Tuyết Thần hơi hơi nheo mắt lại, một chưởng chưa dứt, lại tung một chưởng, tuy chiêu thức cũng không thật nhanh nhưng lực đạo sánh với ngàn quân, toàn bộ chặn hết đường lui của Mộ Dung Đức Âm, dù muốn tránh cũng không thể tránh!! Một chưởng này làm bàn tay Mộ Dung Đức Âm đang nắm chén, thế tới buộc hắn phải tuột tay —— Hóa ra là hai người nãy giờ quả nhiên lấy chén ngọc nho nhỏ làm lệnh, phong vân quyết chiến ngay bên dưới chén nước!



Lần này tranh đấu so ra khí thế kém mãnh liệt cuồn cuộn hung ngoan hơn lúc ở U Linh sơn trang, nhưng thế tới lại nhanh như chớp, càng thêm khảo nghiệm sự mềm dẻo linh hoạt, đối với hai người ở đỉnh phong võ đạo mà nói, ngược lại càng thêm đề cao tinh thần thượng võ.



Mộ Dung Đức Âm mắt thấy Y Tuyết Thần thế tới rào rạt như chẻ tre, tung chén ngọc kia lên cao, mọi người ngửa mặt đưa mắt đi tìm, chỉ là trong nháy mắt không thấy bóng dáng.



Lúc này đây chỗ trống nơi chén ngọc bay lên, Mộ Dung Đức Âm không đưa hai tay ra, mà đón lấy đường đánh của Tuyết Thần, hai người qua lại hơn mười chiêu, mỗi một chiêu tinh tuyệt, khí kình mặc ý bay tứ tung so với đao phong giằng co còn thêm sắc bén, xuyên qua đài luận võ trên cao, tiếng ầm ầm không ngừng vang lên bên tai, mọi người hốt hoảng nhìn qua, lúc này mới phát hiện thì ra trên đài cao kia sớm đã in hằn vô số vết cắt khảm sâu ngang dọc, chính là phạm vi giới hạn, ngay cả chỗ bên đài nơi mọi người đang đứng không có bị lan tới, có thể thấy được hai đại cao thủ thu phát kình đạo cực chuẩn chắc, chỉ nhìn thế là đủ rõ rồi! Giao chiêu một hồi lâu sau, chén ngọc rốt cục cũng rơi xuống! Dù là có thể nhìn thấy chén ngọc, cũng chỉ thấy cái chén kia ước chừng đang ở trên không vài chục trượng, thật không biết tôn chủ Ma giáo vừa rồi đến tột cùng là tung nó lên cao cỡ nào—— Tuyết Thần một bên đối chiêu cùng Mộ Dung Đức Âm, cuốn lấy hắn không chút rảnh tay, lúc này khẽ hất nhẹ đầu, một cây kim trâm trên mái tóc mây bay xéo ra, đánh tới chén ngọc!



Trên chén ngọc có lưu lại lực đạo của Mộ Dung Đức Âm, lúc này va chạm cùng kim trâm, thế nhưng phát ra tiếng vang bén nhọn, âm thanh chói tai làm cho người ta hoài nghi chén ngọc kia có khi nào lúc này vỡ nát, ấy vậy mà chén ngọc chưa vỡ, nhưng thật ra đã bị khuấy động, nước trà trong chén vẩy ra bốn phía!



“Ngươi thua!” Tuyết Thần nói.



“Thắng bại chưa định!” Mộ Dung Đức Âm một chưởng đánh lên trời, khí kình vắt ngang chắn dọc cuồn cuộn mang theo khí rét tỏa ra bốn phía, đám người vây quanh phía dưới nhất thời cảm thấy hàn khí bức người!



Ngồi ở hàng đầu tiên trên bàn trà trước mặt chưởng môn Võ Đang bày biện một ly trà, trong chén trà thế nhưng ngay tức thì kết băng, thật sự không có một xíu rãnh nhỏ.




Con mắt Mộ Dung Long Sách hơi hơi giật giật, biểu tình vẫn si dại như trước.



Mộ Dung Đức Âm cố gắng vươn tay bắt lấy bàn tay Long Sách, cực kì dịu dàng đau thương, buồn bả nói: “Long Sách, ta tới rồi, ta theo hẹn ước đã định tới gặp ngươi, sao ngươi không nhìn ta liếc mắt một cái?”



“Ngươi là ai? Ta không biết ngươi! Đệ đệ Đức Âm của ta đang ở bên kia, ta muốn đi gặp hắn…” Long Sách từ trong bàn tay của hắn rút tay ra.



Mộ Dung Đức Âm cũng không chịu buông tay: “Dù cho ngươi đã quên, chúng ta lại bắt đầu một lần nữa được chứ? Ta mới chính là Mộ Dung Đức Âm, là đệ đệ ngoan của ngươi… Ngươi đã nói sẽ bảo hộ ta cả đời… Ngươi không thể nuốt lời…” Nói xong, một hàng nước mắt trong suốt thế mà lại lăn xuống, thê diễm ai uyển, người thấy đều bị tan nát cõi lòng.



“Không đúng! Không đúng! Ta không biết ngươi! Ngươi buông tay!” Long Sách vẻ mặt kinh hoảng, rốt cục cũng giãy thoát được, một phát đẩy Mộ Dung Đức Âm ra, hướng Như Âm kêu to: “Đức Âm! Cứu ta! Người nam nhân này là ai! Mau đuổi hắn đi! Thật đáng sợ!!”



“Long Sách! Ngươi không thể quên ta!” Mộ Dung Đức Âm cuối cùng cũng phát giận, hắn vỗ mặt đất, phi người lên, bắt lấy Long Sách lại đưa trên đài cao. Hai người lúc này quần áo quấn lấy nhau nằm sấp ở nơi này, chỉ thấy Mộ Dung Đức Âm kháp lấy cần cổ Long Sách, máu tươi từ khóe miệng hắn không ngừng chảy ra, mắt của hắn lóe ra ánh sáng điên cuồng: “Long Sách! Ngươi đã quên ta! Vậy ngươi cùng với ta hãy cùng hủy diệt đi! Chúng ta cùng ngủ chung đi, không bao giờ phải gánh chịu nỗi tra tấn giữa trần thế này nữa!!”



“Ấy… Ô…” Long Sách xanh cả mặt, sắp bị hắn bóp chết.



Nghe nói tôn chủ muốn tự sát, tất cả mọi người Ma giáo bên dưới sôi nổi gào to cầu xin. Hiện trường nhất thời hỗn loạn một đống.



“Nếu hắn muốn chết, cứ để cho hắn chết là tốt lắm!” Một giọng điệu lạnh lùng từ tường phía Tây truyền đến, mọi người quay đầu lại thì chỉ thấy một người mặc quần áo màu tím, thanh lệ không tầm thường, khoanh tay đứng trên đầu tường, chính là Đại giáo chủ Ma giáo tiền nhiệm Ân Cốt!



Lililicat



Phong



= = =