Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Chương 114 : Người yêu trong lúc đó cũng muốn cẩn thận chặt chẽ

Ngày đăng: 14:36 18/04/20


“Vị gia ǹy, ta xem ngài có thể rộng lòng giúp đỡ hay không, mọi người ở đây dù sao cũng đều là người vô tội.” Long Sách khuyên nhủ, “Nếu ngài thật sự muốn biết hướng đi của Lý Tư Hàm, giết chúng ta, ngài sẽ mất đi manh mối quan trọng, khiến ngài phải lãng phí thêm thời gian lại lỡ việc, không bằng ngài cứ đại nhân đại lượng, buông tha cho chúng ta những tiểu nhân hèn mọn này đi!”



Trần Huyền Lang không kiên nhẫn nhìn hắn, nếu đổi lại là ngày trước, hắn nhất định không nói hai lời rút kiếm chém người, nhưng hiện tại hắn quả thật rất vội muốn đến gặp tiện nhân Lý Tư Hàm kia, cho nên bình sinh lần đầu tiên trong đời phải nhận nhịn áp chế cơn tức, phất phất tay nói: “Ngươi tốt nhất có thể nói ra tin tức làm ta tin phục!”



Long Sách không hổ là chuyên gia đàm phán, mọi người vừa nghe, vội vàng im hơi lặng tiếng ráo riết rời đi, ai nấy đều âm thầm tán thưởng cảm kích với Long Sách.



Nhưng thật ra mấy người kia trong phòng, thành con tin của Huyền Lang.



Long Sách thấy những người rỗi rãnh đều đi hết sạch, mới nói: “Không dối gạt gì Hầu gia, Lý Tư Hàm với bọn ta quan hệ không nhỏ.” Há?” Huyền Lang trong mắt lóe ra tia hung ác, “Vậy các ngươi đáng chết!”



“Hầu gia đừng vội, ngài nhất định phải biết thân phận của vị này rồi hãy động thủ cũng không muộn.” Mộ Dung Long Sách chỉ vào Đức Âm nói, “Ngươi có biết thân phận của hắn chứ?”



“Ta vì sao phải biết thân phận của hắn?” Huyền Lang từ trước đến nay không coi ai ra gì.



Mộ Dung Long Sách cười hắc hắc: “Vị này chính là tôn chủ hiện giờ của Ma giáo! Mộ Dung Đức Âm!” Để lộ tên tuổi Mộ Dung Đức Âm ra, chẳng những không làm Huyền Lang kinh ngạc, trái lại khiến cho hắn bạo phát!



“Vô liêm sỉ! Vậy mà cũng dám giả dạng bỡn cợt với bản hầu!” Huyền Lang giận tím mặt! Hóa ra hắn nhìn Mộ Dung Đức Âm mặc quần áo vải thô, rõ ràng là cung cách ăn mặc của gã sai vặt, vì vậy dứt khoát cho rằng đối phương cố ý giễu cợt mình!



Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh! Chỉ thấy Huyền Hầu vung độc kiếm sắc xanh chợt lóe, giây tiếp theo đã bổ về phía Mộ Dung Long Sách! Một kiếm này dồn hết uy lực mũi nhọn có thể đem Mộ Dung Long Sách cắt thành hai nửa!!



“Nhóc con! Ngươi quá làm càn!” Một tiếng hô nhỏ cùng lúc vang lên, đợi mọi người trước mặt phục hồi tinh thần lại thì chỉ thấy trường kiếm trong tay Huyền Lang cách yết hầu Long Sách chỉ có nửa tấc, lại bị Mộ Dung Đức Âm dùng đũa kẹp lấy, Huyền Lang kinh hãi!



“Ngươi!!”



Huyền Hầu ánh mắt trừng to nhìn nam tử đội mũ sa, hắn không thể tin được, trên đời này thế mà lại vẫn có người có thể thoải mái đỡ đường kiếm của mình!



“Hưm hưm… Hưm hưm… Tiểu tử, ngươi cho là trên giang hồ này, không còn ai có thể ngăn mũi kiếm của ngươi?” Mộ Dung Đức Âm cố ý cười kỳ quái, làm cả Ân Cốt lẫn hoàng đế đều cảm thấy được thực = =
Mà Mộ Dung Đức Âm cuối cùng cũng có thể ngồi ở trong xe ấm áp, sự xuất hiện của hắn làm cho sắc mặt Ân Cốt không khỏi có chút khó coi, nếu có thể, hắn mới không muốn ngồi chung một chỗ ngồi xe với Mộ Dung Đức Âm.



Mộ Dung Đức Âm cũng không để ý đến hắn, cứ thế lao vào ở trong chăn mền Long Sách trải tốt, nhưng ánh mắt của hoàng đế và Ân Cốt không tự chủ được bị hắn hấp dẫn. Ân Cốt con mắt ngoảnh sang một bên, nhìn thấy hoàng đế khác thường.



Quả nhiên… … Có cổ quái… … Ân Cốt tỉnh bơ. Vì thế tiến thêm một bước kiểm tra đo lường hoàng đế, hắn do dự một chút, cuối cùng cũng chuyển người qua, nói với Mộ Dung Đức Âm: “Mộ Dung Đức Âm, ngươi.”



“Làm gì?” Mộ Dung Đức Âm.



“Không làm gì, ta nhớ ngươi rất thích sạch sẽ, bây giờ ngươi không tắm rửa đã nằm ngủ, không thấy bẩn à?” Ân Cốt cố ý nói.



“Ấy, ngươi nói cũng phải.” Mộ Dung Đức Âm nghĩ đến mình ở bên ngoài đánh xe cả một ngày, một thân đầy tro bụi.



Ân Cốt tay chỉ căn phòng riêng đằng sau xe ngựa nói: Huynh trưởng tốt của ngươi rất chu đáo, ở trong xe ngựa tạo một phòng rửa mặt, nơi đó còn hai thùng nước, nội lực của ngươi thâm hậu, không sợ lạnh, đi tắm đi.”



“Đa tạ ngươi.” Mộ Dung Đức Âm có chút cảm kích nhìn nhìn Ân Cốt, làm quả tim Ân Cốt tê dại một chút, xem ra lại bị Đức Âm phóng điện.



Vì thế Mộ Dung Đức Âm vào phòng riêng, cởi sạch quần áo, rào rào tiếng nước truyền đến, làm cho người ta cực kì mơ màng, hoàng đế nhìn nhìn Ân Cốt không chú ý tới mình, liền mê đắm nhìn tấm ván gỗ phòng riêng chằm chằm, mơ tưởng hảo huyền.



Ân Cốt thì đưa lưng về phía hoàng đế, cầm một cái khăn tay chà lau bộ đồ ăn của bọn họ, những thứ này đều làm bằng bạc trắng, giống như tấm gương, rõ ràng chiếu ra vẻ mặt của hoàng đế, kia tuyệt đối không phải là biểu tình của một tên ngốc có trí lực năm tuổi!!



Hừ!



Ân Cốt suýt nữa bẻ gãy đũa bạc trong tay.



Khi Đức Âm chỉ bọc một cái khăn hơi mỏng từ trong phòng tắm đi ra, ánh mắt của hoàng đế lẫn Ân Cốt đều nhìn thẳng tắp, Ân Cốt đột nhiên cảm giác trên tay mình nóng lên, hóa ra máu mũi nhỏ xuống mu bàn tay.