Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Chương 115 : Đến chết cũng cố chấp không đổi

Ngày đăng: 14:36 18/04/20


Mộ Dung Đức Âm nhìn thấy bộ dạng của hai người kia, đột nhiên cười tà, nói: “Các ngươi muốn nhìn bộ dạng dưới thảm của ta sao?”



Ân Cốt phốc một tiếng, che lại cái mũi của mình, máu tươi không ngừng theo giữa kẽ tay chảy ra, ngay cả hai chữ “khốn kiếp” cũng không thể kêu ra.



Mộ Dung Đức Âm chỉ cười không nói, chính là đưa tay chậm rãi cởi bỏ tấm khăn vây quanh ở bên hông chính mình, từng chút một từ từ cởi xuống, hoàng đế thẳng tấp nhìn chòng chọc vào —— hắn đã nếm qua thịt ba chỉ, ngày ấy ở mật thất rình coi thì cái dạng thịt gì hắn không thấy qua? Cho nên lần này trái lại không chảy máu mũi, nhưng dù sao Ân Cốt cũng chưa đủ kinh nghiệm, máu mũi như trút.



Mộ Dung Đức Âm rốt cục cũng giơ tay lên, tháo khăn xuống, Ân Cốt suýt nữa nằm ngã sấp xuống đất —— bởi vì bên trong Mộ Dung Đức Âm còn mặc thêm một cái quần cộc dài màu trắng thuần, vô cùng… sát phong cảnh.



Lập tức, đầu sỏ gây chuyện chui vào trong ổ chăn, đắc ý ngủ.



Ân Cốt run rẩy cầm khăn tay bịt miệng mũi, hận không thể ngay lập tức xông đi lên đâm chết Mộ Dung Đức Âm.



Hắn biết mà, chỉ cần ở cùng một chỗ với Mộ Dung Đức Âm nhất định sẽ không có chuyện tốt!!



Ba ngày sau, Huyền Hầu Trần Huyền Lang đuổi theo. Hình như hắn đã hoài nghi cái xe ngựa này là kẻ thù, bởi vậy âm thầm theo dõi mấy ngày, vì để thoát khỏi thằng cha khó chơi này, Mộ Dung Long Sách bảo Mộ Dung Đức Âm nội trong ba ngày không được rời khỏi xe ngựa, mà hắn thì giả tạo thành người đi đường bình thường, cẩn thận đề phòng, để tránh bị Trần Huyền Lang nhìn ra dấu vết, chỉ có điều Trần Huyền Lang quả thật trực giác kinh người, cứ như biết trước đường đi nước bước của bọn hắn vậy, thủy chung oan hồn không tiêu tan, thậm chí ban đêm lúc bọn hắn đang nghỉ ngơi, còn cố gắng lặng lẽ tới gần xe ngựa.



Mộ Dung Đức Âm không thể nào nhịn được nữa cứ chui rúc trong thùng xe nhỏ hẹp xe ngột ngạt này.



Ngày thứ tư, Mộ Dung Long Sách ném cho hắn cái ánh mắt ra hiệu, ý bảo hắn thừa dịp Trần Huyền Lang ăn cơm nhanh ra ngoài thông khí.



Mộ Dung Đức Âm vội vàng cầm lấy sấp giấy Tuyên Thành tốt nhất, chạy tới rừng cây gần đó, tìm một gốc cây đại thụ rậm rạp xinh đẹp tuyệt trần, ngồi chồm hổm dưới tàng cây.



Hắn biết ngay mà, mỗi lần vào thời gian hắn giải quyết, chung quy sẽ có chuyện đặc biệt ngoài ý muốn phát sinh, lần này cũng không ngoại lệ. Ngay chỗ cách hắn không xa địa kia, Trần Huyền Lang ở bãi đất trống trong rừng kê bếp, nhóm lửa nấu cơm —— ở trên giang hồ lang bạc lâu như vậy, tuy hắn có thể gặp người giết người, thấy phật diệt phật, cũng khiến cho không ai dám tới gần hắn, nấu cơm gì gì đó, tất nhiên là tự mình giải quyết.



Tất cả chuyện này đều là do ai làm hại? Trần Huyền Lang nghiến răng nghiến lợi, đang nhớ lại cái tên Lý Tư Hàm chết tiệt kia! Đều là do Lý Tư Hàm, đem mình dồn đến nông nổi thế này! Nghĩ mà xem năm đó người mà mình tin tưởng nhất chính là hắn, mà hắn thế nhưng nhiều lần chống lại mình, ấy vậy mà cuối cùng còn đốt Hầu phủ của hắn! Thường ngày mình tôn kính hắn thế nào chứ? Thậm chí gọi hắn một tiếng Lý đại ca, chính là, vị đại ca thân thiết này lại nhiều lần đem chính mình ép tới đường cùng!!



Nguyên nhân bất quá chỉ là do mình mấy lần bày âm mưu râu ria, mấy lần ám sát hắn, tiêu diệt sư môn của hắn, giết nữ tử sắp gả cho hắn mà thôi! Cũng bởi vì những việc nho nhỏ vụn vặt chả bỏ bẻn gì thế này!




Mộ Dung Đức Âm!! Mộng Lang của hắn! Hôm nay thề phải bắt hắn bằng được!! Huyền Hầu đột nhiên ra sát chiêu, vừa ra tay đã dùng chiêu thức cực đoan cùng cực muốn cùng nhau đi đến chỗ chết!



Mộ Dung Đức Âm cười lạnh một tiếng, dáng người yểu điệu, đột ngột từ mặt đất dựng lên, thoáng qua như tiên tử bay trên trời, rực rỡ đẹp mắt cực kì trong nháy mắt đã dễ dàng tránh khỏi sát chiêu Huyền Hầu, phi người trở ra.



Huyền Hầu không chút chần chờ, đuổi sát theo sau, chỉ thấy Mộ Dung Đức Âm ở trong rừng giữa không trung trượt đi giống như bay lượn, kì thực chính là dùng sức mượn lực cực kỳ khéo léo điểm nhành cây trong rừng, để mình đi nhanh mà không phải chạm đất. Trần Huyền Lang giống như mê muội, không để ý bụi gai hoa dưới mặt đất quấn lấy làm áo quần rách rưới, chỉ một lòng chấp nhất đuổi theo Mộ Dung Đức Âm.



Một lát sau hai người đã ra khỏi rừng cây cối, đi tới khu đất trống trên đồi dưới đất là lớp cỏ dại mọc um tùm, rốt cục Mộ Dung Đức Âm từ giữa không trung hạ xuống, quay đầu vươn tay, dùng thế sét đánh như núi thái sơn đè đầu bóp lấy cần cổ Trần Huyền Lang, dồn ép áp đảo hắn xuống bãi cỏ.



Mộ Dung Đức Âm quay lại xe ngựa thì Long Sách hỏi hắn: “Ngươi táo bón à? Sao đi lâu như vậy!”



Mộ Dung Đức Âm nói: “Ta không táo bón, chính là xử lý một chút việc riêng.”



“Ngươi có cái việc riêng gì?” Long Sách không tin, “Ngoại trừ ăn uống cùng với ngủ, ngươi còn có thể làm gì?”



“Chú ý tới giọng điệu của ngươi, Mộ Dung thành chủ.” Mộ Dung Đức Âm ra dáng, “Ta vừa rồi giải quyết Trần Huyền Lang.”



“Gì! Ngươi đánh chết hắn rồi! Ngươi có biết nếu hắn chết đối với chúng ta mà nói, chính là một món phiền phức hay không? Thủ hạ của hắn sẽ dây dưa không ngớt, ngươi không phải không biết phong cách của phủ Bình Nam Hầu…” Long Sách mới mở máy, đã bị Đức Âm cắt đứt:



“Ta không có giết hắn, chỉ là đem hắn đánh bất tỉnh, trước khi đánh hắn bất tỉnh, ta nói cho hắn hướng đi của Lý Tư Hàm, ta nghĩ lần này hắn sẽ không làm phiền chúng ta nữa.” Mộ Dung Đức Âm nói, “Ngươi ngẫu nhiên cũng nên tin tưởng ta đi chứ.”



“Vậy ngươi làm sao làm cho hắn tin tưởng vậy?” Mộ Dung long hỏi xong, đột nhiên rùng mình một cái, hắn không phải không biết thủ đoạn Đức Âm làm cho người ta tin phục.



Quả nhiên, ở một chỗ khác trên bãi cỏ trong rừng cây, Trần Huyền Lang bày hình chữ đại nằm trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, hai mắt mất đi tiêu cự, ngây ngốc nhìn không trung trên đỉnh đầu, cho dù là Lãnh Hồn, sau khi nhìn thấy bộ mặt thực của Mộ Dung Đức Âm cũng phải rút lui, nhưng mà Trần Huyền Lang ở ước chừng nằm một ngày một đêm, khóe miệng gợi lên, vẫn như cũ là nụ cười quỷ dị. Từ trong miệng của hắn thì thào đứt quãng tràn ra:



” Mỹ nhân… Đáng sợ cỡ nào a… Ta… Ta… Thích… Mộ Dung Đức Âm… Huyền Hầu đối với ngươi… đến chết mới thôi… Ha ha… Ha ha ha…”