Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Chương 116 : Đi du lịch cũng muốn dẫn theo tâm phúc a

Ngày đăng: 14:36 18/04/20


đi du lịch cũng muốn dẫn theo tâm phúc a



Trong một lần gặp gỡ có tính lịch sử, bá chủ thiên hạ Mộ Dung Đức Âm cùng đế vương một đời Hiên Viên Cực Phong đã dừng chân ở trên đỉnh làm ra ước định. Mộ Dung Đức Âm đồng ý sẽ không bước vào Trung Nguyên, mãi mãi sẽ không đặt chân vào kinh thành nữa. Lúc ấy lời ước định có núi sông làm chứng, nhất thời trở thành câu chuyện mọi người trong võ lâm ca tụng thành đề tài mọi người nói chuyện say sưa, nhiều lần được trích dẫn trong các loại công văn trịnh trọng.



Nhưng mà, hiện tại xem ra, lời ước định này chỉ là cái p



Mộ Dung Đức Âm đứng ở trước thành trì vĩ đại nhất của Hiên Viên hoàng triều, nhìn bức họa do hoạ sĩ mở sạp ở đầu đường ngoài cửa thành nơi náo nhiệt chính tay vẽ để mình giữ lại làm vật lưu niệm, tuy người trong bức tranh là hắn đang mang mũ sa, nhưng Mộ Dung Đức Âm vẫn vui vẻ trả mười lượng bạc, lại không biết công việc làm ăn cũng chính là lừa những người quê mùa chưa từng tới kinh thành, nếu như người biết rõ thì ngay cả mười văn tiền cũng chưa tới.



Bây giờ chỉ mới sáng sớm, cửa thành còn chưa có mở, nhưng ở bên ngoài kinh thành cũng đã rất náo nhiệt, Mộ Dung Đức Âm cầm bức họa do hoạ sĩ kia vẽ, đang muốn mang về dâng hiến vật quý cho huynh trưởng, lại bị một vài người kinh doanh nhỏ lẻ ngăn lại —— vừa rồi vị gia này chỉ một bức tranh đã thanh toán mười lượng bạc, bọn hắn thấy rành rành, cho nên Mộ Dung Đức Âm ở trong mắt bọn hắn nghiễm nhiên trở thành miếng thịt dê béo đợi người làm thịt.



Vì thế, sau một chuyến đi ra ngoài tản bộ lúc Mộ Dung Đức Âm trở lại xe ngựa, dẫn theo một đại đội bán hàng vỉa hè, bọc một bao vải lớn. Mộ Dung Long Sách vẻ mặt hắc tuyến thấy được kết quả hắn không muốn nhất—— hắn cho Mộ Dung Đức Âm một trăm lượng bạc, đều bị hắn tiê cạn sạch hết trơn! Đây chính là khoản tiền đủ để cho một nhà thường thường bậc trung dùng trong một năm đó!!



A a a a a a!! Mộ Dung Long Sách sắc mặt trắng bệch, càng nghĩ càng cảm thấy quá khủng bố —— Đức Âm một lát đã tiêu sạch sành sanh một trăm lượng bạc, vậy hắn chỉ cần một ngày là có thể tiêu hết một vạn lượng bạc, sau đó dùng xxx ngày là có thể đem tài sản Mộ Dung thế gia toàn bộ tiêu hết, dù cho tốc độ kiếm tiền của mình là xxx hai ngày, so sánh với tốc độ tiêu pha của hắn mà nói… ¥#%#¥#



【 Long Sách lâm vào trong vòng luẩn quẩn tính toán nan đề: một ao nước có hai cái ống nước, một ống đưa vào, một ống chảy ra, tốc độ nước vào là xx thước vuông giây, tốc độ xả nước là xx thước vuông giây, hỏi trong thời gian bao lâu mới có thể đem cái ao nước này phóng sạch hoàn toàn? 】



Mộ Dung Đức Âm khinh thường nhìn nhìn hắn, Long Sách ngu ngốc, ta chỉ là ngẫu nhiên tiêu xài một chút thôi. Mà Mộ Dung Long Sách thì lâm vào trong bài toán phức tạp không thể tự kềm chế, Mộ Dung Đức Âm đem món hàng mình mua trên vỉa hè bày ra, cùng Ân Cốt, hoàng đế có vẻ như giả ngu chia nhau hưởng lợi..



Vốn thái độ của Ân Cốt đối với Đức Âm xa cách, nhưng nghe nói Đức Âm muốn cho mình lễ vật, trong ánh mắt Ân Cốt không tự chủ được toát ra ánh sáng mong chờ, vì thế một đám người ghé đầu vào trước xe ngựa, chòng chọc nhìn thứ trong bao vải Đức Âm đang mở ra, triển lãm thành quả “đổ máu” của mình.



“Nghe nói đây là chảo có cán do danh tượng kinh thành làm ra—— cái này cho Ân Cốt.”



“Cái này là bàn tính bằng sắt do thợ thủ công khéo tay chế tạo thành, còn có thể dùng để đập người, cho huynh trưởng.”



“Chong chóng màu sắc rực rỡ, con quay, lúc lắc, khuyên sắt mấy cái này tặng cho hoàng đế.”



“Ô sơn nước màu do thợ khéo làm rất tinh xảo xinh đẹp, mua cho mình.”



“Cái vòng buộc chó này mua cho Lý Tứ.”




Chỉ thấy Thập Nhị giật vạt áo ra, một đống đệm lót chén trà rầm rầm rớt ra —— mãi cho hết mới thôi, hắn cũng không phát hiện ra mấy cái đệm lót này được bỏ vào khi nào.



“… …” Mai Bát Sát nhìn chằm chằm đệm lót chén trà một chút, sau một lúc lâu rốt cục nói:



“Tốt lắm.



Lấy về, lót chén trà.”



Cửa thành cuối cùng cũng mở ra, bọn Mộ Dung Đức Âm vẫn chờ cho đến khi cổng thành mở ra, mà không phải giống như Mai Bát trong khoảnh khắc dùng khinh công bay qua cửa thành đi vào.



Lại nói người vào thành đông nghịt, tất cả mọi người chen chúc túi bụi, Mộ Dung Đức Âm sớm đã lao vào trong xe ngựa, hoàng đế cũng chen vào, lưu lại Ân Cốt cùng Long Sách hai người vất vả dẫn ngựa thoát khỏi đám người.



Hai tên công cặn bã.



Đức Âm chỉ nghe thấy tiếng người ồn ào bên ngoài, xe ngựa giống như ốc sên thong thả di động. Ở trong xe quá không thú vị, Mộ Dung Đức Âm bắt đầu thưởng thức cây quạt hàn mai tuyết mà Mai Bát Sát vừa rồi mới tặng, cái chuôi quạt này chính là tượng trưng cho tín vật của Tà Tôn, ở trong võ lâm là thánh vật đại biểu quyền uy tà tôn, đem cây quạt đưa cho Mộ Dung Đức Âm, đại biểu là lễ ngộ Tà Tôn dành cho Mộ Dung Đức Âm.



Mộ Dung Đức Âm vuốt vuốt cây quạt, bắt chước bộ dạng Tà Tôn đem cây quạt xoạch một phát tiêu sái xòe ra, tự mình say mê một chút —— quả nhiên người cầm cây quạt cảm giác sẽ không giống như bình thường, chẳng thể trách Long Sách thích lấy cây quạt này bày trước mặt tiền cửa hàng.



Vì thế hắn bắt chước giọng điệu của tà tôn, vỗ vỗ đầu hoàng đế nói: “Tiểu Phong, gọi ta một tiếng chủ nhân, ta cho ngươi đường ăn.”



“Mộ Dung Đức Âm, ngươi không nên quá càn rỡ!” Hoàng đế âm lãnh nói.



Lililicat



Phong



= = =