Ác Nhân Thành Đôi
Chương 140 : Người bạch gia
Ngày đăng: 23:52 21/04/20
Tháng mười một năm nay, hoàng đế không đến Hội Nguyên Phủ.
Hôm nay là ngày giỗ của Bạch mẫu, từ sáng sớm Trang gia đã yên lặng
Bạch Chiêm lặng lẽ ăn một bánh bao chay, vị của nó khác với ngày thường, cái gì cũng không nói, tốc độ ăn cũng chậm hơn lúc trước rất nhiều.
”Hữu Phong, giúp ta đi thăm nương đi.”
”Chỉ cần chàng muốn, ta đương nhiên nguyện ý.” Trang Thư Tình cảm thấy
hôm nay bản thân phá lệ mềm lòng, ngay cả ngữ khí cũng vô cùng nhỏ nhẹ.
Thay một thân xiêm y nhạt màu hơn thường ngày, Trang Thư Tình tiếp nhận
hương nến, tiền giấy Tuyết ma ma đã chuẩn bị tốt bước lên xe ngựa.
Trần Nguyên yên lặng bỏ lại những thứ hắn đã chuẩn bị, có lẽ nhiều năm về sau cũng không cần hắn phải chuẩn bị những thứ này.
Tuân theo ý nguyện của mẫu thân, Bạch Chiêm an táng Bạch mẫu trong phần
mộ tổ tiên của Bạch gia, chỉ là hắn không thích người Bạch gia, tuy rằng làm theo nguyện vọng của mẫu thân, nhưng hắn lại đem phần mộ tổ tiên
khuếch đại hơn rất nhiều, mang mẫu thân an táng rất xa, trái phải là mấy gốc cây tùng, trên phần mộ một cọng cỏ dại cũng không có, hiển nhiên là ngày thường đều có người đến chăm sóc.
Trang Thư Tình tiến lên cùng Bạch Chiêm đốt vàng giấy, đi theo Bạch Chiêm cùng nhau báo tế Bạch mẫu.
Nhịp tim của Bạch Chiêm đập có chút nhanh.
Nhìn Trang Thư Tình thuận theo như vậy hắn không khỏi nhớ tới lời nói
của mẫu thân trước khi qua đời, “Chiêm Nhi, nương chuyện gì cũng không
cầu, chỉ mong con có thể tùy tâm sở dục mà sống giống như hiện tại, về
sau nếu có người có thể vào được mắt con, nàng có thể phụng bồi con,
dung túng con, có thể hiểu được con, nương trên trời có linh, nhất định
sẽ phù hộ con có thể gặp gỡ được một người như vậy, nếu một ngày kia con thực sự gặp được người đó, hãy mạnh mẽ giữ chặt lấy nàng, nương dùng
mấy tháng hạnh phúc đổi lấy tịch mịch mười mấy năm, nhưng nương vẫn có
thể rõ ràng, tư vị có thể cùng người mình yêu thương sống hạnh phúc qua
ngày là như thế nào, nương luyến tiếc những ngày tháng như vậy, Chiêm
Nhi, con phải sống, so với tất cả mọi người càng tốt hơn.”
Nương, con đã tìm được người này, ngài thấy được không?
Nàng tốt lắm, giống như ngài mong mỏi, nàng so với bất cứ ai đều tốt hơn rất nhiều, cố chấp trong lòng, con cho rằng mình có thể làm vô thanh vô thức, kỳ thực tất cả nàng đều biết.
Nàng dung túng con, thành toàn cố chấp của con, tình nguyện thu liễm
cánh chim của mình cũng muốn con có thể yên tâm, nương, ngài cũng biết
rồi có phải hay không?
Hiện tại con rất vui vẻ, ngài an tâm.
Trang Thư Tình không muốn đàm luận vấn đề này ở đây, lại nói: “Ngươi đưa hài tử đến y quán đi.”
Nam nhân kia nhìn về phái Bạch Chiêm, trong mắt tràn đầy chần chờ, hắn
muốn đưa a, khi nhưng đại phu khác đã không có biện pháp đều ngoài sáng
trong tối bảo hắn đưa đến y quán Cùng Tế, hăn cũng đã đến, nhưng cách
một con phó đã bị cản lại, mặc hắn nói như thế nào cũng không chịu dàn
xếp.
Hắn biết một số việc Bạch gia làm sai, nhưng đứa nhỏ là vô tội.
Trước mắt bao người, Trang Thư Tình nắm lấy tay của Bạch Chiêm, để bàn
tay nàng lòng vào lòng bàn tay hắn, hai người mười ngón nắm chặt, “Đưa
đến đi.”
Nghĩ đến ngày hôm này, Trang Thư Tình lại bỏ thêm một câu, “Nếu không muốn chết, ngày mai hãy đưa đến.”
Nam nhân cắn răng gật đầu, nhìn thái độ của Bạch Chiêm, hẳn là đã đồng ý.
Trên đường trở về, Trang Thư Tình dựa vào đầu vai Bạch Chiêm, chơi đùa
ngón tay của hắn, “Mặc kệ có phải là người Bạch gia hay không, người có
bệnh ta đều sẽ cứu, đại phu không thể chọn bệnh nhân, chàng đừng mất
hứng.”
Bạch Chiêm cũng không giải thích, hiện tại hắn kỳ thực không cần Bạch
gia thứ kia, mệnh lệnh không được phép để người Bạch gia tới gần đã
nhiều năm, khi đó cũng là tuổi trẻ khí thịnh, sau này đã quên mất.
Những thuộc hạ kia của hắn không ngờ lại chấp hành mệnh lệnh của hắn tận tụy cẩn trọng như vậy, ngô, nên trọng thưởng.
”Thật sự mất hứng sao?” Thấy hắn không nói chuyện, Trang Thư Tình ngẩng
đầu nhìn Bạch Chiêm, cũng không từ trong mắt hắn nhìn được cái gì.
Bạch Chiêm một lần nữa đem đầu nàng ấn về, hắn cũng tựa đầu nghiêng qua, hai người đầu kề bên đầu, cảm giác dựa vào nhau như vậy khiến hắn vô
cùng thỏa mãn.
”Khi nương chết nói rằng bởi vì có ta, cho nên cả đời này nàng cũng
không hề hối hận, nàng biết ta không thích người Bạch gia, lo lắng sau
khi nàng qua đời sẽ bị người Bạch gia đến gây phiền toái, nói với ta rất nhiều chuyện khi nàng còn ở nhà mẹ đẻ, nàng nói nàng nhớ rõ những người nào đối tốt với nàng, ta sẽ không làm những chuyện khiến cho nàng
thương tâm.”
Trang Thư Tình cọ cọ đầu của hắn, khẽ lên tiếng.
Chỉ Cố, rất nhớ mẫu thân của chàng ấy.