Ác Nhân Thành Đôi
Chương 141 : Bạch gia, bạch chính thụ
Ngày đăng: 23:52 21/04/20
Sau khi bái tế trở về, Trang Thư Tình cũng không đi đâu cả, chỉ cùng Bạch Chiêm vào trong phòng.
Dựa theo quy củ, buổi trưa cũng phải bái tế thêm một lần nữa, Đổng lão
gia tử và Đổng lão phu nhân cũng đều mặc tang phục đi đến, Tô Văn dắt
người nhà cùng đến, ở Trang gia đã bày sẵn một bàn thức ăn chay.
Năm ngoái Bạch phủ không chuẩn bị như vậy, tất cả đều do Trang Thư Tình làm.
Con người có cảm xúc, Chỉ Cố rất mạnh, bất cứ ai cũng không thể phủ
định, nhưng dù hắn có mạnh hơn nữa thì hắn cũng vẫn là người, mà đã là
người thì sẽ có thất tình lục dục, sẽ cô đơn tịch mịch, nàng không hi
vọng hắn một mình, những người đối tốt với hắn, nàng muốn bọn họ vẫn
luôn như vậy quan tâm đến Bạch Chiêm.
Một đám thuộc hạ do Trần Nguyên chỉ huy bị nàng sai bảo làm hết việc này đến việc khác nhưng ai cũng đều cam tâm tình nguyện.
Bạch Chiêm tuy không nói gì nhưng ánh mắt của hắn lại vô cùng mềm mại
Tô Văn cười, nhìn Trang Thư Tình đang bận rộn khắp nơi, chỉ có nàng ở
đây thì nam nhân lạnh lùng này mới có thể tỏa ra chút hơi thở nhu hòa.
Thật tốt.
Linh Lung cũng nên an tâm.
Sáng sớm hôm sau, sau khi Trang Thư Tình dùng cơm xong liền cho người đi gọi Thanh Dương Tử chuẩn bị đến y quán, “Chỉ Cố, chàng ở nhà đi.”
”Không cần, muốn tránh cũng phải là bọn họ tránh ta.”
Bọn họ muốn tránh thì cũng phải có cơ hội gặp chàng mới được, Trang Thư
Tình bắt đắc dĩ, chỉ đành giống như lúc trước mang theo cái đuôi lớn
này.
Y quán vừa mở cửa, người Bạch gia từ lúc y quán vẫn chưa mở đã sớm đứng
chờ bên ngoài, sau khi Trang Thư Tình đến bọn họ cũng được đưa vào phòng giải phẫu.
”Trang đại phu đến.” Ngột Đê từ phía sau tiến lên nghênh đón, nam nhân
này đã sớm khỏi bệnh nhưng vẫn không chịu rời đi, ăn của nàng, dùng của
nàng, ngủ nhà nàng, nhưng dù ngoài sáng trong tối đuổi hắn đi hắn đều
làm như không nghe hiểu, nếu không phải bên ngoài trời chuyển lạnh, mắt
thấy tuyết sắp rơi, nàng chắc chắn sẽ nhờ Chỉ Cố cho người xách hắn đá
ra ngoài.
”Thanh Dương Tử. Nói bọn hắn đi chuyển thi thể giúp ngươi để gán nợ.” Bị lời này nhắc tỉnh, Thanh Dương Tử cuối cùng cũng nhớ đến hình như đúng
là có chuyện như vậy, hắn lập tức nghiêm túc gật đầu. Đúng là phải có
người đi chuyển, dù sao chuyện như vậy không nhiều người nguyện ý đi
làm, người chết dù sao cũng đã chết, nghĩ đến cũng thấy ghê ghê.
Ngột Đê sờ sờ mũi coi như cam chịu.
Ai bảo hiện tại hắn không có chỗ nào để đi chứ? Người của hắn còn chưa liên hệ được, hắn vẫn còn phải ở đây một thời gian nữa.
Cũng may Trang đại phu nhân hậu, tuy rằng ngoài miệng nói vậy nhưng vẫn
không thật sự đuổi hắn đi, chuyển thi thể mà thôi, không phải chuyện gì
to tát.
Bạch Chính Thụ từ lúc mới đến vẫn nóng lòng đứng ngồi không yên, vừa
nghe thấy thanh âm nói chuyện lập tức vội vàng từ phòng phẫu thuật đi
đến, tận lực xem nhẹ Bạch Chiêm đứng bên cạnh hướng về phía Trang Thư
Tình nghênh đón. “Trang đại phu, nhi tử đã đưa đến đây.”
Trang Thư Tình khẽ gật đầu với hắn, đi nhanh tiến vào phòng giải phẫu.
Đứa nhỏ khoảng chừng sáu bảy tuổi đang nằm trên bàn mổ, tinh thần rất
kém, mặt không còn chút máu, bởi vì đau đớn hành hạ mà môi đều cắn nát,
nhưng vẫn chịu đựng không la lớn.
người dạy hắn, hắn sẽ không làm như vậy với ca ca, người có thể ảnh
hưởng đến hắn, chỉ có khả năng là kế thê.
Lời nói việc làm đều mẫu mực, không ngờ lại là... Nàng ta quả thật dạy con rất tốt.
Hắn đau lòng đại nhi tử, nghe lời nhu thuận, lại còn cực kì thông minh,
học cái gì cũng đều rất nhanh, hắn tự tay nuôi lớn đại nhi tử, nhưng hắn tự nhận bản thân cũng không hề bất công, đối với ấu tử cũng giống vậy
không hề kém.
Trước khi vào cửa rõ ràng đã biết hắn có con trai, cũng từng thề rằng sẽ đối đãi với đại nhi tử như con ruột, như thế nào lại...
Bạch Chính Thụ nhìn về phía Bạch Chiêm, đây là lần đầu tiên hắn tiếp cận với đứa nhỏ của đường tỷ, lời đồn đại của Bạch gia về hắn cũng rất
nhiều, thậm chí vì muốn hòa gia quan hệ của hắn với Bạch gia bằng con
đường thông gia mà đã chọn vài vị cô nương tuyệt sắc, chỉ cần chờ có cơ
hội sẽ đưa đến trước mặt Bạch Chiêm, hắn nguyên bản cũng cảm thấy không
mấy nam nhân có thể chống cự được dụ hoặc của cái đẹp, mà lúc này, hắn
lại không nghĩ như vậy.
Nếu Bạch gia thật sự làm như vậy, chẳng những không thể xoa dịu cơn giận của Bạc Chiêm, sợ rằng ngay cả Trang Thư Tình cũng sẽ không thèm nhìn
mặt bọn họ.
Tuy rằng hắn nhận ra được làm như vậy cũng vô dụng, nhưng những người trong nhà lại không nghĩ như vậy.
Bạch gia a...
Đợi đến khi bó chân xong, đứa nhỏ giống như được vớt ra từ trong nước.
Khí lực dùng hết như bị bệnh sốt rét, ánh mắt nửa khép, mắt thấy lập tức liền muốn ngủ thiếp đi.
”Thương đến gân cốt phải dưỡng hơn trăm ngày, phải dụng tâm chăm sóc,
nếu còn động đến miệng vết thương chỉ sợ sẽ lưu lại di chứng, tốt nhất
là không nên trở về Bạch gia.”
Sắc mặt Bạch Chính Thụ hết đỏ lại trắng, hồi lâu mới trả lời, “Ta sẽ đưa nhi tử về bên ngoài tĩnh dưỡng.”
Trương Cư Bình căn dặn vài câu, Liêu Tri Quỳnh chạy chậm tiến vào, “Sư phụ, có người cầu chẩn bệnh.”
”Tình huống như thế nào?”
Cao Tử Lâm vội vàng đi ra ngoài, Liễu Tri Quỳnh lại nói: “Bị thương ở bụng, ruột đều lòi ra ngoài, máu chảy đầy đất.”
Trang Thư Tình thu liễm thần sắc thoải mái, “Nâng vào đây, Giai Oánh,
chuẩn bị giải phẫu, đứa nhỏ hiện tại một thân đều ra mồ hôi, không thể
ra ngoài chịu gió, Hạ Trân, ngươi đi an trí phòng bệnh cho đứa nhỏ
trước, dùng cáng lót vải mềm nâng về phòng, chú ý đừng để chạm đến chân, những người khác mau chóng xử lý lại phòng giải phẫu, tốc độ phải mau.”
Cao Tử Lâm nhìn Trang Thư Tình như vậy cảm thấy vô cùng xa lạ, nàng
chính là trung tâm của phòng giải phẫu, mọi người tất cả đều nghe nàng
điều động, chỉ cẩn nàng nói không có người nào dị nghị mà lập tức chấp
hành.
Hắn nghĩ, nếu hắn hiểu những lời nàng nói, hắn cũng sẽ nguyện ý bị sai
sử, Trang đại phu như vậy thật khiến người tin phục, phảng phất như chỉ
cần có nàng ở, tất cả bệnh đều có thể trừ.
Mà lúc này, hắn chỉ có thể ly khai phòng bệnh, miễn làm vướng tay vướng chân.
Trình Kha lại hoàn toàn tương phản, bất kì ai cũng đều mơ tưởng muốn đuổi hắn ra ngoài.
Mơ tưởng!
”Trang đại phu, không biết lão phu có thể lưu lại giúp ngài một tay hay không?”
Trang Thư Tình sửng sốt, động tác mang bao tay hơi dừng một chút sau đó
liền tiếp tục, “Có thể có Trương đại phu giúp đỡ là vinh hạnh của ta.”